QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 190

“Là nàng ấy!” Đào Cam ghé sát tai Kiều Thái thì thầm. “Ta nhận ra gương
mặt nhìn nghiêng của nàng ấy!”

Kiều Thái lẩm bẩm gì đó. Y chỉ tay vào những dãy phòng thi nhỏ kéo dài
chạy dọc bên dưới, cắt ngang là các dãy hành lang.

“Có con gì nhỏ thó và đen đúa đang bò dọc theo các phòng thi ở phía bên
trái đó.” Y khàn giọng thì thầm. “Rồi một con khác nữa. Chúng không có
chân, chỉ có những cánh tay dài khẳng khiu!” Nắm thật chặt cánh tay Đào
Cam, y bổ sung, “Chúng bỗng nhiên biến mất vào trong bóng tối. Chúng
không phải là con người!”

“Chắc hẳn là ảo giác của ánh trăng thôi.” Đào Cam thì thầm đáp lại. “Chúng
ta hãy đi bắt nữ nhân ấy, nàng ấy đích thị là con người bằng xương bằng
thịt!”

Y quay người lại. Cùng lúc đó, một tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên. Mảnh
áo choàng của y vướng vào cành gai tua tủa của một bông hồng trồng trong
chậu, đặt trên một phần đế mỏng nằm trong góc dương đài.

Họ lại chạy vào trong và dừng lại một chút trong gian sảnh tròn. Không
nghe và không thấy gì cả, họ phóng vào dãy hành lang bên cạnh. Tận cùng
là một phòng đọc sách nhỏ. Chửi rủa ầm ĩ, họ chạy trở lại và tiến vào hành
lang thứ ba. Lối này rốt cuộc đưa họ đến dương đài được che chắn ban nãy.
Nhưng nữ nhân kia đã không còn ở đó nữa.

Kiều Thái chạy ngược về sảnh đường và đi xuống cầu thang, hy vọng bắt
kịp kẻ đào tẩu. Đào Cam mau lẹ quan sát gian phòng nhỏ. Có một chiếc
trường kỷ bằng tre chật hẹp, bề mặt có lót đệm được gấp lại gọn gàng. Trên
bàn đặt một chiếc lồng nhỏ xíu bằng bạc chạm khắc. Ngay khi Đào Cam
nâng nó lên thì con dế bên trong bắt đầu phát ra tiếng kêu ríu rít. Y lại đặt nó
xuống và nhặt lên hai mảnh giấy được gấp lại. Mang nó đến bên cửa sổ, y
nhận ra đó là những tấm bản đồ. Một tấm phác họa cửa sông Châu Giang,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.