QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 263

Y gõ cửa và bước vào trong. Những chiếc lồng nhỏ treo trên mái hiên lơ
lửng hiện rõ trên nền trời đêm, và trong không gian tranh tối tranh sáng ấy, y
ngờ ngợ trông thấy một giỏ trà đặt trên bàn.

“Là ta đây.” Đào Cam cất lời khi nữ nhân vòng ra từ phía sau bức màn trúc.
Y nắm lấy tay áo của nữ nhân và dẫn nàng tới bên tràng kỷ. Họ ngồi xuống
đó, sát cạnh nhau.

“Ta biết mình sẽ tìm thấy nàng ở đây.” Y tiếp tục nói. “Ta sẽ trở lại kinh
thành vào sáng sớm mai, và ta không muốn ra đi mà không nói lời từ biệt.
Số phận thật nghiệt ngã đối với cả ta và nàng. Ta mất bằng hữu tốt nhất của
mình, còn nàng mất cả huynh trưởng và tiểu muội.” Đào Cam kể ngắn gọn
cho nàng nghe về cái chết của Kiều Thái. Sau đó, y lo lắng hỏi, “Nàng sẽ
làm sao để xoay xở một mình bây giờ?”

“Ngài thật chu đáo khi nhớ đến tiểu nữ, trong nỗi đau khổ khôn cùng của
ngài.” Nữ nhân lặng lẽ nói. “Nhưng đùng lo lắng về tiểu nữ. Trước khi rời
khỏi Lương gia, tiểu nữ đã nhờ thúc phụ soạn một khế ước mà trong đó tiểu
nữ từ bỏ tài sản của gia huynh quá cố. Tiểu nữ không cần bất cứ thứ gì. Tiểu
nữ có những con dế của mình, và với chúng, tiểu nữ sẽ xoay xở mọi chuyện
ổn thỏa thôi. Có chúng, kẻ mù lòa này sẽ không cô đơn.”

Đào Cam lắng nghe âm thanh vù vù trong hồi lâu.

“Ta đã cất giữ cẩn thận hai con dế của nàng thật đó.” Cuối cùng, Đào Cam
lên tiếng. “Một con mà nàng đã gửi cho ta, còn con kia ta tìm thấy trong
phòng của nàng ở Khảo thí đường. Ta cũng đang bắt đầu cảm nhận được
tiếng kêu của chúng. Thật bình yên. Và ta cảm thấy mình đã già nua và mệt
mỏi, Lan Lỵ à, bình an là điều duy nhất mà ta khát khao.”

Y liếc nhanh gương mặt bình thản của Lan Lỵ. Nhẹ nhàng đặt bàn tay lên
cánh tay nàng, y tiếp tục nói, vẻ rụt rè:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.