QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 73

Châu Mộc Nô ném nó dọc theo căn phòng về phía hai nhạc công. Rồi nàng
xoay người trên đầu gối và hỏi Kiều Thái bằng thứ tiếng Hoa lưu loát:

“Phải chăng khách quan lạ lẫm này đến từ nơi chân trời góc bể?”

Kiều Thái nuốt nước bọt; cổ họng y như nghẹn lại. Hấp tấp nhấp vội hớp
rượu từ chén, y cố gắng đáp lời một cách tự nhiên nhất có thể:

“Tại hạ đến từ kinh thành. Danh xưng Kiều Thái.”

Đôi mắt to trong trẻo của nữ nhân nhìn y một hồi lâu. Rồi nàng quay sang kẻ
bên cạnh Kiều Thái, thờ ơ cất lời:

“Trông ngài khá là khỏe mạnh, Diêu tiên sinh.”

Gã thương nhân mở miệng cười lớn. Y nói, bắt chước tục lệ kiểu Đại Thực:

“Tại hạ khỏe mạnh được dường này là nhờ hồng phước của đức An Lạp!”
Chằm chằm ngó vào bộ ngực nữ nhân, họ Diêu ném ánh nhìn đầy dâm dật
sang phía Mãn Tốc Nhi, đoạn nói, “Như một trong các thi sĩ Trung Nguyên
bọn ta đã viết: Quả chín trĩu cây.”

Mãn Tốc Nhi xịu mặt xuống. Hắn dõi theo Châu Mộc Nô khi nàng châm
đầy rượu vào chén của Diêu Thái Khai và Kiều Thái. Khi nữ nhân ngả người
về phía Kiều Thái, mùi hương nồng nặc gần như của loài động vật khiến y
cảm thấy nóng ran cả vùng bụng. Y siết chặt hai nắm tay to bản cố gắng chế
ngự dòng huyết quản đang sôi sục khắp thân thể. Nữ nhân ghé sát đầu vào y,
môi kề môi, mắt kề mắt, chậm rãi nở một nụ cười khoe hàm răng hoàn mỹ
của mình, rồi thầm thì buông lời:

“Thiếp ngụ trên con thuyền đầu tiên tại hàng thứ tư.”

“Lại đây!” Mãn Tốc Nhi hét lên.

Khi nàng quay về phía hắn, Mãn Tốc Nhi rít lên gì đó bằng tiếng Đại Thực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.