QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 81

từ những quyển sách kinh cho đến đồ chơi thiếu nhi, mứt kẹo cùng những
chuỗi tràng hạt. Dân bán bánh rán rong đang chen chúc trong đám đông, rao
bán bằng giọng lanh lảnh chói tai.

Địch Công nhìn vào đám đông xô bồ đó.

“Đen đủi thật!” Ông cáu kỉnh nói với Đào Cam. “Làm sao có thể tìm ra
được một nam nhân trong đám đông hỗn loạn kia chứ? Và ngôi chùa nổi
tiếng ở đâu vậy?”

Đào Cam chỉ lên bầu trời. Phía bên kia tòa nhà chính là chín tầng tháp xá lợi
của chùa Hoa Tháp, cao xấp xỉ ba trăm thước

*

. Quả kim cầu trên đỉnh tháp

đang tỏa hào quang dưới ánh trăng. Địch Công có thể nghe thấy tiếng leng
keng khe khẽ của những chiếc chuông bạc nhỏ bé được treo dọc theo những
mái hiên cong cong của mỗi tầng lầu.

1 thước Trung Quốc tương đương 0,33m.

“Một kiến trúc đẹp!” Địch Công hài lòng nhận xét. Khi bước chân vào theo
hướng đã định, ông vô tình liếc nhìn một trà lâu nằm bên tay phải, dưới
bóng của một khóm trúc cao vút. Bên trong trà lâu vắng lặng; bách tính đang
quá say mê chiêm ngưỡng cảnh vật đến mức không ai có thời gian nhàn tản
thưởng thức một chén trà. Phía trước cổng vào có hai nữ nhân ăn mặc lòe
loẹt đang bị một mụ già vừa đứng xỉa răng vừa dựa lưng vào trụ cửa chằm
chặp theo dõi. Bước chân Địch Công đột nhiên khựng lại.

Ông bảo Đào Cam, “Ngươi hãy đi trước và thám thính một vòng xem sao.
Ta sẽ theo sau ngay.”

Rồi ông bước lại gần trà lâu. Thiếu nữ nhỏ nhắn còn trẻ và không phải là
không hấp dẫn; nữ nhân còn lại cao hơn, khoảng ba mươi tuổi, lớp son phấn
dày cộp chẳng thể che giấu được nhan sắc đã bị nghề này tàn phá. Mụ già
nhanh chóng đẩy các nữ nhân dạt ra một bên, nở nụ cười xun xoe lấy lòng
khách nhân, miệng đon đả nói tiếng Quảng Châu cung nghênh Địch Công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.