QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 90

“Mời phương trượng và thượng tọa

*

đến đây, ngay lập tức! Đây, trao cho họ

vật này.”

Hòa thượng cao tuổi, có danh tiếng, có công đức tu hành cao.

Ông mò mẫm lấy từ trong tay áo ra một tấm bái thiếp

*

ghi đầy đủ chức vị và

danh tính của mình đưa cho sa di còn đang sững sờ. Sa di nháo nhào chạy đi.
Địch Công cúi người về phía phần đầu của thi thể và cẩn thận xem xét hộp
sọ. Thẳng người dậy, ông nói với Đào Cam, “Ta không thể tìm thấy bất kỳ
một vết thương nào, ngay cả một vết bầm cũng không có. Đưa ta cầm cây
nến. Ngươi hãy quan sát thi thể xem.”

Tờ thiếp đưa trước cho gia chủ để thông báo danh tính và thời điểm khách
nhân vãng lai.

Đào Cam nới lỏng tấm vải bạt, rồi cởi tấm áo khoác rách rưới và chiếc quần
dài vá víu vụng về của nam nhân quá cố. Ngoài những thứ ấy ra, Liễu Ngự
sử không mặc thêm gì khác. Đào Cam xem xét cơ thể cân đối với làn da
nhẵn mịn đó. Địch Công trầm ngâm quan sát, tay giơ cao ngọn nến. Sau khi
lật thi thể lại và kiểm tra phần lưng, Đào Cam lắc đầu.

“Không”, y nói, “không có dấu hiệu bị hành hung, cũng không có vết bầm
tím hay trầy xước gì. Thuộc hạ sẽ tìm kiếm y phục của nạn nhân xem sao.”

Sau khi che thi thể lại, Đào Cam kiểm tra các ống tay của tấm áo khoác rách
rưới. Y kêu lên, “Chúng ta có gì ở đây nào?” Y lấy từ ống tay áo ra một
chiếc lồng nhỏ đan bằng tơ bạc, to khoảng hơn nửa phương thốn

*

. Hai bên

đã bị đè bẹp, cánh cửa lồng nhỏ tẹo bật ra lỏng lẻo.

1 phương thốn = 11,11 cm².

“Đây là chiếc lồng mà Ngự sử đại nhân dùng để giữ con dế.” Địch Công
khàn giọng nói. “Không còn thứ gì khác sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.