QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 91

Đào Cam nhìn lại lần nữa. “Chẳng có gì cả!” Y lẩm bẩm.

Có những tiếng ồn ào vọng từ bên ngoài tới. Cánh cửa được một hòa thượng
đẩy mở ra, ông ta đang kính cẩn tháp tùng một nhân vật có vóc dáng đường
bệ, nom rất nặng nề trong tấm áo cà sa. Một tấm khăn choàng màu tía vắt
ngang vai ông ta. Khi cúi mình hành lễ, ánh nến rọi lên cái đầu tròn, cạo trọc
nhẵn nhụi của ông ta. Thượng tọa quỳ xuống bên cạnh phương trượng.

Khi trông thấy bên cửa có một nhóm hòa thượng khác đang cố nhòm vào
trong, Địch Công gắt gỏng nói với phương trượng:

“Bản quan chỉ cho gọi phương trượng và thượng tọa thôi, phải không? Cho
những kẻ kia lui hết ra ngoài!”

Phương trượng kinh hãi mở miệng định cất lời, nhưng chỉ thốt ra được
những âm thanh rời rạc. Chính thượng tọa mới là người quay lại và quát bảo
các hòa thượng kia tránh đi nơi khác.

“Đóng cửa lại!” Địch Công ra lệnh. Và quay sang phía phương trượng, “Hãy
bình tĩnh, sư phụ.” Chỉ vào thi thể, ông hỏi, “Nam nhân này chết như thế
nào?”

Phương trượng đã trấn tĩnh lại. Ông ta run rẩy đáp lời:

“Thưa đại nhân, bần tăng… bần tăng hoàn toàn không biết gì về nguyên
nhân tử vong của người này! Những con người khốn khổ được đưa tới đây
đều đã qua đời, chúng tăng chỉ giúp họ hỏa thiêu làm phước.”

Địch Công cắt lời, “Sư phụ phải là người thông hiểu vương pháp. Sư phụ
không được phép hỏa táng bất kỳ thi thể nào, dù có miễn phí đi chăng nữa,
nếu không soát xét giấy chứng tử và nộp lên nha phủ để tiến hành thẩm tra.”

“Nhưng chính nha phủ đã đưa thi thể này tới đây, thưa đại nhân!” Thượng
tọa than vãn. “Tối qua hai viên Bộ khoái đã khiêng cáng tới. Họ nói đây chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.