QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 96

trong tầm kiểm soát, trong khi họ vẫn có thể tiến hành những phong tục man
di mà không xúc phạm đến bách tính Đại Đường ở xung quanh.”

Chức vụ hành chính đứng đầu cấp thôn, xã thời xưa.

Cánh cửa ở đầu bên kia sảnh được mở ra và Đào Cam tiến vào. Trong khi y
ngồi xuống chiếc ghế còn lại ở phía trước án thư, Địch Công liếc nhanh
khuôn mặt đầy lo lắng của y và hỏi:

“Ngươi không đưa được nữ nhân mù đó về cùng sao?”

“Có trời mới biết chuyện gì đang xảy ra ở chốn này, thưa đại nhân!” Đào
Cam kêu lên, tay lau vầng trán đẫm mồ hôi. “Nàng ấy đã biến mất! Và tất cả
những con dế của nàng ấy cũng biến mất theo!”

“Hãy uống một chén trà đã, Đào Cam”, Địch Công bình tĩnh nói, “rồi kể cho
ta nghe toàn bộ câu chuyện. Bắt đầu bằng việc làm sao ngươi lại tình cờ gặp
được nàng ta?”

Đào Cam vội hớp chén trà mà Kiều Thái châm cho mình rồi đáp lời:

“Thuộc hạ thấy hai kẻ vô lại đang hành hung nàng ấy trên một con phố vắng
vẻ, thưa đại nhân. Ở gần chợ. Khi thuộc hạ đuổi những kẻ đó đi và nhận
thấy nàng ấy bị mù, thuộc hạ đã đưa nàng ấy về nhà. Nữ nhân đó sống trong
một cư xá ở phía bên kia chợ. Thuộc hạ đã dùng một chén trà trong phòng
nàng, và nàng thuật lại cho thuộc hạ nghe làm sao mình bắt được con Kim
Chung. Nàng ấy sống một mình trong gian phòng đó. Mới ban nãy, khi
thuộc hạ quay lại, khoảng một tá lồng dế nho nhỏ từng được treo trên cây
sào đã biến mất, cùng với cả mấy lọ đựng dế chọi và giỏ trà của nàng ấy.
Thuộc hạ nhìn ra sau tấm bình phong ngăn cách gian phòng và chỉ thấy một
trường kỷ trống không - chăn gối đều đã biến mất!”

Y nhấp một ngụm trà nữa, rồi tiếp tục, “Thuộc hạ đã hỏi kẻ bán rong ở chợ
sống cùng tầng với nàng ấy. Y đã gặp nàng một hoặc hai lần ở đầu cầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.