QUẲNG GÁNH LO ĐI VÀ VUI SỐNG - Trang 100

Dì Viola bây giờ ra sao? Dì đã goá chồng trền 20 năm và có năm người con
đã trưởng thành ra ở riêng. Cả năm người tranh nhau rước dì về để đển ơn
cúc dục! Họ cùng kính mến mẹ, cùng phàn nàn rừng mẹ không bao giờ ở
lâu với họ.
Đó là lòng "biết ơn" ư? Vô lý! Đó là tình yêu, tình yêu trong sạch. Những
người đó trong tuổi thơ đã được thở một không khí ấm áp và chói lọi tình
ây yếm, nên bây giờ đáp lại lòng thương ấy. Còn gì là lạ?
Vậy chúng ta hãy nhớ rằng muốn cho con cái đừng quên ơn, ta phải biết
nhớ ơn. ta hãy nhớ rằng "chúng tuy nhỏ mà tai không nhỏ" và rất để ý tới
những lời nói của bậc mẹ cha đó. Chẳng hạn như lần sau ta có muôn chê
lòng tốt của ai trước mặt chúng ta, thì ta hãy ngừng ngay lại. Đừng bai giờ
nói: "Ngó cái khăn kỳ cục mà chị Sue gởi mừng năm mới chúng ta? Chị ấy
đan lấy để khỏi mất một xu nào hết đây mà". Lời chê đó, đối với chúng ta
có thể là rất bình thường, như trẻ con nhớ rất kỹ. Vậy nên nói như vầy:
"Thử nghĩ xem, chị Sue đã mất bao công để đan cái khăn này mằng chúng
ta! Thiệt tốt bụng quá! Phải viết thơ cảm ơn chị ngay mới được". Như vậy
con cái chúng ta sẽ tập nhiễm lần lần, mà không hay, cái tánh tốt biết khen
và tỏ lòng mang ơn.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.