QUẲNG GÁNH LO ĐI VÀ VUI SỐNG - Trang 127

câu hỏi vè g gia quyến của họ.
Ngay bấy giờ toio đã được biết chồng tôi là Hải Quana trung tá Robet
Raleigh Yate vô sự. Tôi rán làm cho những người vợ chưa có tin tức về
chồng họ được vững dạ và tôi an uoir một số đông đàn bà goá - chao ôi, có
đến hai ngàn một trăm mười bảy sĩ quan, hạ sĩ quan và quân lính trong Lục
quân, Hải quân tử trận và 960 người mất tích.
"Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại. Rồi tôi ngội dậy lúc nào không
hay. Sau cùng bận việc và hăng hái quá, tôi quên hết bệnh tật, ra khỏi
giường đếnê ngoiof ở bàn. Vì mải giúp những người khác khổ sở hơn mình
nhiều, nên tôi quên hẳn tôi đi. Thế rồi từ tám giờ ngủ ra, ngày cũng như
đêm, không bao giờ tôi nằm ở giường nữa. Bây giờ tôi nhận thấy rằng nếu
quân Nhật không tấn công Trân Châu Cảng thì tôi đã thành một người bán
tàn tật suốt đời. Nằm ở giường dễ chịu quá, luôn luôn có người hầu hạ, nên
bấy lây tôi đã tự làm cho tiêu tan cái ý muốn khỏi đau mà không hay.
"Trận Trân Châu Cảng là một bi kịch bản thương nhất trong lịch sử Mỹ,
như riêng đối với tôi, nó là một may mắn. Cuộc khủng hoảng ấy đã đã cho
một sức mạnh mà không bao giờ tôi ngờ có được. Tôi không nghĩ tới tôi
nữa mà chuyên chú vào người khác. Tôi có một mục đích lớn lao, quan
trọng, cốt yếu. Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa".
Một phần ba những người bệnh thần kinh có thể tự trị được nếu họ làm theo
Margaret, nghĩa là nghĩ tới sự giúp đỡ khác. Đó không phải là ú của tôi mà
là của Carl Jung. Mà Carl Jung biết rõ điều ấy hơn ai hết. Ông nói: "Một
phần ba con bệnh của toio đau không phải vì bệnh, mà vì đời sống của họ
vô nghĩa và trống rỗng. Nói một cách khác, họ muốn đi du lịch trên đường
đời, nhưng trễ tàu, nên đời họ hoá ra nhỏ mọn, vô ích, khiến họ chay đi
kiếm một nhà chuyên trị bệnh thần kinh. Vì lỡ tàu họ đứng trên bến mà
trách hết thảy mọi người - từ họ ra- và muốn cho cả thế giới săn sóc họ, làm
thoả hững ý muốn ích kỷ của họ".
Chắc bạn tự nhủ: Nhưng chuyện đó có chi lạ lùng đâu? Nếu gặp hai đứa trẻ
mồ côi đêm Giáng sih, thì ta cũng thương chúng được; nếu ở Trân Châu
Cảng, ta cũng vui vẻ làm như Margaret Taylor Yates rồi. Nhưng cảnh ngộ
của ta khác: ta sống moot đời tầm thường quá. Ta không gặp cảnh gì bi đát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.