QUẲNG GÁNH LO ĐI VÀ VUI SỐNG - Trang 129

thường khen cô hán hàng có cặp mắt hoặc mớ tóc đẹp. Hoặc toi hỏi người
thợ hớt tóc đứng suốt ngày có thấy mệt không. Có khi tôi hỏi tại sao họ lại
lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi. Tôi chỉ
cho họ cái tính. toi thấy rằng hỏi thăm họ vậy thì họ tươi cười vui vẻ. Tôi
thường bắt tay phu xách h hành lý cho tooid dể anh hăng hái và tươi cười
suốt ngày. Có một buổi hè nóng nực vô cùng, tôi ăn bữa trưa trong một toa
xe lửa của Công ty New Haven Railway. toa chật cứng khách và nóng như
lò, mà người hầy bàn lại chậm chạp. Đến lúc người này mang thực đơn lại
tôi nói: "Trời như hôm nay mà phải nấu ăn trong bếp nóng, chắc khổ lắm
nhỉ?" Anh ta liền chua chát chửi thề. Mới đầu tôi cứ tưởng anh đã đổ quạu.
Nhưng anh ta nói: "Trời cao đất dầy!! Hết thẩy khách ăn đều phàn nàn về
món ăn dở, sự hầu bàn chậm chạp, trời nóng, giá cao. Tôi dã nghe họ chỉ
trích 19 năm rồi. Ông là người đầu tiên về độc nhất tỏ lòng thương hại cái
kẻ ở trong bếp nóng như thiêu. Cầu trời cho có nhiều khách ăn như ông".
Người hầu bàn ngạc nhiên thấy người da đen như anh cũng được coi như
người chứ khong như những bánh xe của công ty xe lửa. Giáo sư Phelps
tiếp: "Ai cũng cần được chú ý tới mình một chút và tỏ tình đồng loại với
mình. nếu gặp một người dắt một con chó đựp ở ngoài đường, luôn luôn
khen con chó đẹp. Và khi tôi quay lại thì thường thấy ngừơi kia vuốt ve,
ngắm nghía nó. Nghe lời tôi khen, người ấy nhớ lại vẻ đẹp của con vật.
"Một lần, ở nước Anh, nhân gặp một người chưn trừu, tôi thành thật khen
con chó của anh lớn và thông minh. Rồi anh ta dạy dỗ nó ra sao. Sau lúc từ
biẹt, toio ngó lại thì thấy con chó đứng thẳng, hai chân trước vịn lên vai chỉ,
để chủ vuốt ve. Tôi chú ý đến anh ta và con chó được nâng niu mà tôi cũng
được vui lòng nữa.
Bạn có thể tưởng tượng một người đi bắt tay những anh phu vác, tỏ lòng
thương hại những người làm trong bếp nóng như thiêu và khen chó của
người, bạn có thể tưởng tượng được ngừơi như vậy mà chán chường hoặc
ưu tư và bị bệnh thần kinh được không? Tất nhiên là không. Một tục ngữ
Trung Hoa nói: "Người nào cầm bông hồng mà biếu bạn, luôn luôn tau
người đó phảng phất hương thơm...".
Điều ấy, Billy Phelps ở Yale đã biết rõ và ông đã sống đúng theo đó. Ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.