QUẲNG GÁNH LO ĐI VÀ VUI SỐNG - Trang 125

thơ thẩn trên địa lộ thứ 5 để tìm sự khuây khoả. Bấy giờ trên đường chật
ních những người qua lại, vẻ mặt rất hân hoan. Càng trông họ, tôi lại càng
nhớ những năm sung sướng đã qua. Nghĩ tới sự phải về giam mình trong
một căn phòng lạnh lẽo và trống trải, tôi không chịu nổi. Tôi sợ hãi không
biết nên làm gì nước mắt chảy ròng ròng. Sau khi đi lang thang khoảng một
giờ như vậy, tôi tới cuối một con đường ô tô buýt, Nhớ lại hổi trước hai vợ
chồng thường leo lên một chiếc xe thứ nhất ở bến. Xe chạy qua sông
Hudson được một lát, tôi nghe người bán vé nói: "Tớ cuốn đường rồi, thưa
cô". Tôi xuống xe. Tôi cũng không biết tên nơi đó nữa, nhưng thấy cảnh
tĩnh mịch yên ổn. Trong khi đợi chuyến xe về, tôi đi ngược một con đường
có nhiều nhà cửa sang trọng. Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đờn du
dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vo. Trong nhà thờ không có ai
hết, trừ người đánh đờn. Tôi lẳng lặng ngồi xuống ghế mà không ai hay.
Cây No-en trong hoàng đẹp đẽ, chiếu sáng ra làm cho những đồ cần thiết
chói lọi như những ngôi sang lấp lánh dưới ánh trăng. Nghe âm thanh dịu
dang của bản đờn và bụng lại đói- vì từ sáng chưa ăn gì - tôi thiu thiu ngủ,
giữa lúc tinh thần và thể chất đều mệt mỏi.
"Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa. Tôi thấy trước mặt có hai
đứa nhở quần áo tồi tàn, chắc lại để ngắm cây Nô-en. Đứa gái chỉ tôi nói:
"Không biết có phải ông già No-en mang cô này lại không?" Thấy tôi
ngửng đầu mở mắt, cả hai đứa đều sợ. Tôi vội bảo cho chúng yên tâm.
Đoạn hỏi đến cha mẹ. Chúng đáp: "Chúng em không có ba má".
Vậy ư? Vậy thì, trời ơi! hai đứa nhỏ còn khổ hơn tôi nhiều. Thấy chúng thế
rồi nghĩ đến tôi nghĩ tới tôi thế này mà còn than thân trách phận, tôi thấy
thua chúng. Tôi để chúng coi cây No-en xong, dắt chúng lại một tiệm nước
để giải khát, và mua cho chúng ít kẹo, đồ chơi. Nỗi cô đơn của lòng tôi tự
nhiên biến mất. Đã mấy tháng nay, nhờ hai đứa con mồ côi ấy, tôi quên hẳn
cảnh ngộ tôi đi và được vui vẻ quá. Trong khi hỏi chuyện chúng, toi nhận
thấy rằng muốn được hạnh phúc, ta phải gây hạnh phúc chung quanh ta. Ta
phân phát hạnh phúc tức là nhận được hạnh phúc vậy. Do sự giúp đỡ người
và do tình thương, tôi đã thắng ư tư và thói than thân trách phận. Tôi thấy
đời tôi thay đổi hẳn chẳng những lúc ấy mà cho tới mấy năm sau nữa".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.