QUẢNG NINH ĐẤT MẠ ANH HÙNG - Trang 58

buồn… chiến tranh là cái thứ chi mà mần con người khổ cực đến rứa. Thế
gian rộng lớn ư? Rộng lớn mà chẳng đủ một nơi yên bình để cho đôi lứa tự
tình.

Bất ngờ, Nguyễn Sắc ghé tai người yêu, hổn hển:
- Ta lên bờ đi em. Ở dưới ni anh thấy không ổn… O Tốt víu đầu người

yêu vào ngực, hất hàm ý nói mạ đã ngủ say rồi. Sắc lắc đầu, nói như gió
thoảng:

- Không! Không phải anh ngại mạ mô. Ý anh là, ta gặp nhau trên thuyền

thế ni không ổn, bạn chài họ tinh lắm đó. Đành rằng đều là người một nhà,
chẳng ai có lòng dạ khác mô. Ta cứ lên bờ cho chắc em ạ.

O Tốt cười, tát nhẹ má Sắc, trách yêu:
- Anh cũng láu cá lắm đó hè… nhưng thôi, ta lên bờ đi.
Hai người nhanh chóng tụt xuống sông biến vào đêm.
Dưới gốc cây bần to đổ nghiêng quá nửa thân xuống sông là một căn

hầm bí mật. Căn hầm này rất đặc biệt. Chỉ có dân sông nước sành sỏi mới
nghĩ ra, thiết kế được mà thôi. Nói căn hầm bí mật này rất đặc biệt vì cửa
vào lại ở dưới sông. Lỗ thông hơi được bố trí ngay trong thân cây bần. Thật
là trời xui đất khiến, mấy khi có cây bần mục ruỗng trong thân bao giờ. Thế
mà cây bần này lại có thân rỗng để những người phải thường xuyên đối mặt
với sự sống cái chết làm lỗ thông hơi. Thật đúng là dù có đầu óc giàu tưởng
tượng thế nào đi chăng nữa người ta cũng không nghĩ ra được dưới gốc cây
bần già nua mục rỗng nằm nghiêng mình soi bóng nước kia lại che chở biết
bao mầm sống.

Căn hầm bí mật dưới gốc cây bần già để phòng cho Sắc và đồng đội có

về nghỉ lại chưa đi được khi gặp bất trắc. Đúng lúc này, căn hầm lý tưởng
ni vừa đủ cho đôi trẻ nằm gọn quay mặt vào nhau thầm thì to nhỏ.

- Rồi anh lại đi…
- Anh đi, anh lại về!
Tốt khóc, rồi nhỏm dậy lấy vắt cơm ủ hồi tối vẫn còn nóng mà lúc tụt

xuống sông o đội trên đầu bẻ nhỏ chấm muối mè cho Sắc ăn. Sắc nhai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.