ngoài bãi cát, vội kéo quần lao tọt vào hầm. Tôi nhíu mũi hỏi: “Chúng mày
không chùi đít à?”. Một cậu đáp tỉnh bơ: “Không. Để khô nó rụng...”. Buồn
cười thật, chính tôi cũng đã bị vài cú như vậy.
Anh Thanh chia cho mỗi đứa một phong lương khô 701, phần thưởng
của Mặt trận B5. Dạo này việc tiếp tế rất khó khăn. Đồng thời anh báo tin
vui là C11 được thưởng Huân chương Chiến công Giải phóng hạng nhất,
được tặng danh hiệu là Đại đội Thép. Cũng đúng thôi, vì C11 là chủ công
trong chiến thắng giải phóng hai làng 7, 8, tiêu diệt 39 tên địch. Anh Thanh
được thưởng Huân chương Chiến công Giải phóng hạng ba. Tôi và Bích
được tặng Bằng khen của Sư đoàn 320B. Đêm ấy mọi người đang mơ
màng, chợt nghe “ ịch” một tiếng, cái hầm rung ùng ục. “Chắc lại pháo
khoan rồi”, cả bọn tự nhủ và ngủ tiếp. Sáng hôm sau trèo lên xem mới thấy
khiếp: một quả pháo biển 203ly to như quả bom con, màu bạch kim trắng
lóa, nằm ngóc cổ chình ình trên nóc hầm. Có lẽ chúng bắn từ biển ở cự ly
gần, phải hạ nòng thấp quá nên đạn đi sượt, thật hú vía...
Bọn địch thay quân giữa ban ngày. Đầu tiên một chiếc trực thăng cá
lẹp bay tới, đảo vài vòng rồi bắn ba trái pháo khói màu hồng phía trước
Tám Cát. Tiếp đó pháo địch từ Làng 5, Làng 6 bắn đạn khói tới tấp. Cả trận
địa bên địch được bao phủ bằng một lớp khói trắng xám, không nhìn thấy
gì nữa. Đó là lúc Tiểu đoàn 2 “Trâu điên” của chúng vào thay Tiểu đoàn 8
“Ó biển”. Sau này được nghe nói tôi mới biết, chứ lúc ấy chỉ thấy khói mù
mịt, chẳng hiểu chúng định giở trò gì. Đêm mùng 5 rạng mùng 6-12-1972
chừng 4h sáng đến phiên tôi gác.
Trời tối đen như mực. Chợt phía Làng 6 bùng lên hàng loạt tiếng nổ
cùng ánh chớp sáng lòe, đạn bay như hoa cà hoa cải. Một lúc sau thấy tất cả
im lặng. Mặc dù vậy tôi vẫn căng mắt nhìn ra cánh đồng giáp Làng 6. Lẫn
trong tiếng gió biển thoáng nghe có tiếng người nói lao xao và tiếng chân
lội nước lõm bõm. Chẳng nhìn thấy gì cả, tôi cứ phân vân không biết có
nên báo động hay không? Hay cứ thử bắn một loạt đạn vào đó? May mà tôi