QUỶ ẤN - Trang 192

Rửa bát xong xuôi, ông Mừng tiếp tục chuẩn bị đồ cho buổi sáng ngày mai.
Đến tầm 11h tối thì ông Mừng đi ngủ. Khi đèn điện trong nhà được tắt tối
om, mọi thứ tưởng chừng như chìm trong yên lặng thì bên ngoài giếng, có
tiếng bước chân khẽ khàng, cùng với đó là tiếng nước rơi tí tách.

” Roạt….Roạt “

Thầy Lương đang rửa lại những chiếc lá được bứt ra từ bó cây Vạn Niên
Thanh. Trở lại gian nhà củi, thắp đèn dầu, dùng dao cắt nhỏ lá Vạn Niên
Thanh rồi cho vào trong cối giã lấy nước. Lá Vạn Niên Thanh sau khi được
giã, thầy Lương chắt lấy nước cốt cho vào chén bạc. Cầm chén, thầy bước
tới chỗ Thước vẫn đang thao láo nhìn từ nãy đến giờ, thầy Lương đưa cái
chén cho Thước rồi nói :

— Uống đi.

Thước tưởng đồ ăn, thức uống như mọi lần nên không chần chừ mà một
hơi uống cạn cả chén nước được giã từ lá Vạn Niên Thanh.

” Keng “

Vừa uống xong thì ngay lập tức, Thước buông tay thả cái chén rơi xuống
đấy, hai tay thước ôm lấy vùng cổ họng, thứ nước mà thầy Lương vừa cho
Thước uống không hiểu có tác dụng gì, nhưng nhìn Thước giờ đây còn đau
đớn, vật vã hơn cả buổi trưa. Dù là một kẻ điên, nhưng cơn đau đang hành
hạ Thước thực sự kinh khủng, nằm dưới đất Thước co mình lại, tay ôm lấy
phần ngực, Thước cố gắng mở mắt nhìn thầy Lương, miệng ú ớ :

— Ư…..hư….đau…..đau……Nước…..cho….tôi…..nước.

Thầy Lương mặc dù biết được tình trạng của Thước sau khi uống nước giã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.