QUỶ ẤN - Trang 248

Nhưng không, Thước càng lúc càng đau dữ dội, Thước hét lên :

— Đau…đau quá…..Đầu tôi đau quá…….Đừng…..đừng đánh tôi……Tôi
đói, tôi khát…..Tha cho….tôi……Đừng chết…..đừng giết tôi…..Hu hu
hu……Tôi….không….muốn….chết.

Ông Mừng cũng phải phụ thầy Lương giữ chặt Thước lại, từ nhà trêи, Phển
thấy ầm ỹ cũng chạy xuống xem, thấy Thước đang đau đớn, giãy dụa, Phển
cũng vội lao tới giúp bố kiểm soát hành động của Thước. Thầy Lương lấy
ra một cục gì đó có màu đen như than, thầy đưa cho Thước ngửi, Thước
dần lịm đi, chân tay từ từ thả lỏng, Thước tiếp tục chìm vào hôn mê.

Mọi chuyện lúc này mới ổn, ông Mừng lau mồ hôi đang vã ra, ông hỏi :

— Sao nó lại như vậy hả bác….? Khi nãy nó còn nhận ra tôi cơ mà..?

Thầy Lương giải thích :

— Đây chính là tâm bệnh, hay còn gọi là di chứng sau khi giải được bùa
ngải. Đối với Thước mà nói, sau khi tỉnh lại cậu ta ban đầu sẽ chỉ nhớ đến
khoảng thời gian trước khi phát điên. Còn khi trúng ngải, thần trí của cậu
ấy bị bấn loạn, điên khùng. Những ký ức đau đớn, khổ sở lúc này sẽ ập đến,
đầu sẽ đau như búa bổ, cảm giác như mọi thứ sắp nổ tung, vỡ vụn. Cậu ấy
nhận ra bác chủ bởi vì trước khi cậu ta bị điên, hai người đã từng quen biết.
Vừa rồi tôi phải dùng mê hồn hương để cậu ta ngủ thϊế͙p͙ đi. Tỉnh lại là điều
đáng mừng, nhưng chấp nhận sự thật ra sao thì đó lại không phải chuyện dễ
dàng gì. Có người sau khi được giải ngải còn muốn tự kết liễu cuộc sống
của mình. Bởi nếu sống tiếp, đối với họ đó chỉ là những tháng ngày dằn vặt,
đau đớn xuyên tận tâm can, bùa ngải còn có cách giải, còn tâm bệnh e là
phải phụ thuộc vào bản thân cậu ấy mà thôi. Nhưng bác chủ đừng lo, tôi ở
đây đến lúc này chính là để giúp cậu ta. Cậu ta vẫn còn trẻ, cả một cuộc đời
ở phía trước, vẫn còn có cơ hội làm lại cuộc đời. Uống hết bát thuốc này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.