QUỶ ẤN - Trang 249

tình trạng của cậu ấy sẽ tốt hơn.

Thầy Lương bê bát cháo rồi từ tốn bón cho Thước từng thìa, đúng như lời
thầy Lương nói, buổi tối hôm ấy, Thước một lần nữa tỉnh lại. Lần này
Thước không đau đớn như buổi trưa, nhưng bố con ông Mừng thấy Thước
ôm mặt khóc nức nở, Thước khóc rất lâu, chắc có lẽ ông Mừng và Phển
nghĩ Thước khóc thương cho số phận của mình, chỉ trong vòng hơn 1 năm,
mọi thứ quanh Thước dường như sụp đổ. Nhà cửa bán sạch, vợ thì bỏ đi,
bản thân sống điên điên dại dại, lang thang đầu đường, xó chợ, ai cho gì ăn
nấy. Đặt vào trường hợp của Thước, bố con ông Mừng cũng nghĩ, không
chắc mình chịu đựng nổi hiện tại.

Nhưng họ đã nhầm, Thước không khóc bởi những lý do đó, điều khiến
Thước run sợ, hoảng loạn còn kinh khủng hơn thế nhiều lần.

Ông Mừng nói với Thước :

— Thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi. Mày năm nay cũng mới ngoài
30 tuổi, trước mắt chưa có chỗ ăn, chỗ ở thì cứ ở lại đây, nhưng không phải
ở không, mày phụ tao bán hàng, trông coi, dọn dẹp quán xá. Có hai bố con
tao cũng hơi vất vả, còn sau này lại lấy vợ, sinh con…….Không trách cô ấy
được, lúc mày như thế vào ai cũng chọn bỏ đi thôi.

Phển thấy bố nói có lý thì chêm thêm 1 câu :

— Đời còn dài, gái còn nhiều…..Ông anh chỉ cần đi với em thì thiếu gì gái
theo. Mạnh mẽ lên chứ, trước kia lúc ông anh bị điên, em có chửi mắng
mấy câu. Sau này thằng em hứa sẽ giúp ông anh kiếm được vợ. Hề hề hề.

Lau nước mắt, Thước nhìn thầy Lương, nhìn bố con ông Mừng rồi sụt sùi :

— Hức, không phải như mọi người nghĩ đâu…..Tôi khóc không phải vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.