QUỶ ẤN - Trang 284

” Nghéo…..Miao….Méo…”

Tiếng mèo vờn chuột ở đâu đó vang lên, độ gần đây nhà ông Mừng cứ tối
đến lại xuất hiện một con mèo hoang. Được cái con mèo không quậy phá
gì, có hôm dậy sớm làm hàng, lúc bật đèn ở sân sau, ông Mừng còn nhìn
thấy con mèo hoang đang vồ chuột. Nhà bán đồ ăn nên không tránh khỏi
việc lũ chuột phá phách, thế nên ông Mừng sinh ra lại quý con mèo.

Ấy vậy mà giờ đây, nghe tiếng mèo kêu, toàn thân ông chợt nổi da gà, rùng
hết cả mình. Không những vậy, ông Mừng thấy hơi đau đau ở phần cánh
tay, hình như có thứ gì đó đang bấu chặt lấy cánh tay của ông.

Nhìn xuống thì hóa ra, thằng con quý tử của ông vừa nghe vừa bám chặt
vào tay bố, mặt cắt không còn giọt máu. Đau quá, ông Mừng mới vằng tay
Phển ra rồi khẽ gắt gỏng :

— Bỏ tay bố mày ra, đau…..Cái thằng này, thế mà hôm qua bày đặt đi bắt
thầy phù thủy. Mới nghe kể thôi mà đã quắn hết cả người lên rồi.

Phển nuốt nước bọt, đúng là trong câu chuyện của Thước có sự ly kỳ,
nhưng nếu để khiến Phển sợ đến mức run người thì không phải. Điều khiến
Phển lạnh sống lưng lúc này chính là khuôn mặt của Thước, người bình
thường kể chuyện ma trong cái khung cảnh đêm hôm thanh vắng, ánh đèn
thì lập lòe, yếu ớt đã đủ gai người rồi. Đằng này, khi Thước kể, những biểu
cảm khuôn mặt của Thước thể hiện nỗi sợ vô cùng chân thực. Từ ánh mắt
vô hồn cho đến giọng nói âm u, ma mị, ánh đèn hắt vào gương mặt của
Thước không chỉ khiến Phển, mà ngay cả ông Mừng cũng phải vừa nghe,
vừa run.

Phển nói ấp úng :

— Con…sợ…sợ…bao giờ…..Có mà bố…..nổi hết cả gai ốc…lên….thì…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.