QUỶ ẤN - Trang 383

Thầy Lương nhìn ông Mừng khẽ lắc đầu mỉm cười, khi ông Mừng đi, thầy
Lương khẽ nói :

— Cô Hồng sau những tháng năm lang thang, nay đây mai đó, sống trong
lo lắng thì nay đã có người tốt thực lòng quan tâm đến cô ta rồi…. Âu cũng
là cái duyên, cái số. Chỉ tiếc một điều, ta lại không thể cứu được cô bé
ấy……Đáng buồn thay.

Chương 57: Nhân duyên

Trời vừa sáng, ông Mừng lau dọn mọi thứ cũng đã xong xuôi, giờ chỉ chờ
mẹ con cô Hồng đến nữa là trước mắt như thế tạm ổn. Thấy ông Mừng cứ
đi ra đi vào, thi thoảng lại nhìn về phía cuối đường, thầy Lương khẽ cười
rồi nói :

— Hãy còn sớm, đường còn vắng người đi, sao bác chủ lại thấp thỏm như
thế. Chắc chắn mẹ con cô ấy sẽ đến thôi, cha mẹ có thể hi sinh bất cứ thứ gì
vì con cái. Một người như cô Hồng chỉ cần làm được gì cho con, cô ấy sẽ
làm tất cả. Tuy trước đó cô ta có bỏ bùa cậu Phển, nhưng suy cho cùng
cũng chỉ vì lòng thương yêu con gái. Chắc điều này bác chủ cũng hiểu phải
không..?

Ông Mừng gật đầu khẽ đáp :

— Bác nói đúng, vậy nên lúc mới đầu bác nói thằng Phển bị bỏ bùa, tôi vừa
lo lại vừa giận. Nhưng đến nơi gặp mẹ con cô ấy, họ đáng thương quá, giờ
tôi không giận gì cô Hồng nữa rồi, tôi còn mong sao bác tìm được cách nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.