QUỶ ẤN - Trang 386

Ông Mừng thích thú ngại đỏ cả mặt, ông gãi tai khẽ nói :

— Ấy, đừng gọi tôi là bác….Tính ra tôi với Hồng hơn kém nhau chưa đầy
1 giáp, cứ gọi tôi là anh Mừng được rồi.

— E hèm, e hèm…..- Thầy Lương đứng bên ngoài cửa buồng sẽ hắng
giọng, ông Mừng biết ý nên đi ra ngoài để mẹ con cô Hồng còn sửa soạn đồ
đạc.

Thầy Lương nói :

— Nếu đã sắp xếp xong xuôi, bác cố gắng lên đường mua giúp tôi những
thứ tôi viết trong giấy nhé. Đi sớm về sớm, nếu được, có thể trong tối ngày
hôm nay tôi sẽ giúp cô bé Hiên luôn xem sao.

Ông Mừng gật đầu :

— Bác cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi…..Tôi đi chỉ đến đầu giờ
trưa là sẽ về, cơ mà còn chuyện cơm nước, tôi đi rồi, mọi ngươi ăn gì……?
Hay là để tôi tranh thủ làm vài món, khi nào ăn mọi người hâm lại là được.

Thầy Lương xua tay :

— Chuyện ăn uống không quan trọng, quan trọng là việc tôi nhờ bác chủ
kia kìa. Mà bác chủ đừng lo, Lương tôi đây cũng biết chút ít về nấu nướng,
ở nhà cứ để tôi lo….Bác chủ đi sớm, về sớm, trêи đường đi cẩn thận, đã hai
đêm nay không được ngủ rồi. Trăm sự nhờ cả vào bác.

Ông Mừng cười lớn :

— Ha ha ha, tôi khỏe lắm, giờ tôi còn chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Trời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.