QUỶ ẤN - Trang 557

nhìn ngơ ngác khung cảnh xung quanh, cô ấy tỏ ra rất sợ hãi. Vội vã cô ấy
đưa tôi quay trở lên, ánh mắt lo lắng, liên tục nhìn ra ngoài, và rồi, cô ấy
quay lại nhìn tôi nói : “ Nếu để người khác nhìn thấy, anh sẽ chết đấy “. Cô
gái đó nói và hiểu được tiếng Kinh, khi tôi hỏi lý do cô ấy tiếp tục im lặng.
Hàng ngày tôi đều cố bắt chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy đều tránh né. Vết
thương của tôi cũng đã đỡ nhiều, biết mình mất tích nhiều ngày nên tôi tính
chuyện sẽ nhờ cô ấy chỉ đường ra khỏi rừng. Nhưng trưa ngày hôm sau, cô
ấy không đến, cả buối tối cũng vậy. Bất chợt, cho tới nửa đêm, cô ấy xuất
hiện, cô ấy ngồi thu mình vào một góc rồi cứ thế khóc. Nhưng mặc cho tôi
hỏi lý do, cô ấy cũng không đáp. Sau cùng, cô ấy hỏi tôi về thế giới bên
ngoài, về xã hội, về những thứ tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại biết.
Trả lại tôi chiếc ba lô, cả đêm hôm đó, dưới ánh lửa, tôi kể, tôi giải thích
cho cô ấy tất cả những điều cô ấy thắc mắc. Sau nhiều ngày, đó là lần đầu
tiên cô ấy mở lòng, nói chuyện và cười nhiều với tôi như vậy. Vết rạn ở
xương sườn khiến tôi chưa thể đi lại thoải mái, nhất là với địa hình núi
rừng. Mỗi ngày đều gặp nhau, chẳng biết từ bao giờ, tôi và Sương đã yêu
nhau. Sương rất thích nghe tôi kể về con người ngoài xã hội, những món ăn
mà Sương nói Sương biết, nhưng chỉ được nhìn qua tranh ảnh. Khi tôi nói,
tôi sẽ dẫn cô ấy đi tham quan những cảnh sắc bên ngoài khu rừng, ăn
những món ăn mà cô ấy muốn. Ánh mắt Sương hiện rõ sự thích thú, nhưng
rồi nó lại khẽ buồn, Sương cười rồi đáp : “ Nếu thực sự em có cơ hội thì tốt
biết mấy. Nhưng em còn bố mẹ, em không thể bỏ họ mà đi được. “ Khi ấy,
tôi chỉ nghĩ đơn giản là Sương chưa sẵn sàng. Bỏ qua tất cả, chúng tôi trao
hết cho nhau những gì mình có. Tôi không quan tâm Sương đến từ đâu, tôi
chỉ biết tôi yêu cô ấy thật lòng, ngay cả khi Sương dẫn tôi ra khỏi khu rừng,
tôi chỉ muốn cô ấy đi cùng tôi. Nhưng Sương một lần nữa từ chối, tôi đưa
cho Sương sợi dây chuyền mà bố tôi đã tặng cho mẹ tôi như một vật định
ước, cùng lời hứa : “ Anh sẽ sớm quay lại đây để tìm em “. Tôi đã nhìn
thấy những giọt nước mắt lăn trêи khuôn mặt của Sương khi nhận lấy sợi
dây chuyền. Tôi trở về sau gần 1 tháng mất tích, nhưng những gì xảy ra
trong khoảng thời gian đó tôi đều giấu kín. Mặc cho việc đề xuất thăm dò
mỏ Uranium sau đó bị bác bỏ, dừng mọi hoạt động, nhưng với tôi đó không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.