QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 229

Felix biết anh chỉ cần giữ chân gã đủ để Darius có thể gọi cho người

phụ tá của ông ở Tehran. Thế nhưng ai biết được việc đó sẽ kéo dài trong
bao lâu? Hệ thống điện thoại ở Ba Tư tốt như thế nào?

Trong buồng điện thoại Darius đang nói với Babak, “Nghe rõ này. Gọi

cho London ở tần số 14 megacycles. Và có một chiếc máy bay dân dụng...”

Felix, nắm chặt khẩu súng bằng tay trái, căng mắt quan sát mọi

chuyển động từ chiếc Pontiac. Anh còn bốn viên đạn và không muốn phí
một viên nào cả. Nếu Silver chơi trò mèo-vờn-chuột thì tốt cho anh - nhưng
không có khả năng đó - bởi Silver cũng biết cả gã và Darius đang gắng sức
trong việc bắt liên lạc với London.

Từ phía chân của anh có tiếng rên vọng tới. “Hamid, ông ổn không?”
“Tôi nghĩ là ổn. Tay bị đứt, nhưng không sao.”

“Cúi xuống.”
Một viên đạn nổ giòn sát chiếc Cadillac. Hamid bắt đầu cầu kinh um

sùm. Điều làm Felix lo lắng là viên đạn được bắn từ con đường phía trên,
nơi có buồng điện thoại. Bằng cách nào đó, Silver đã lẻn ra khỏi chiếc
Pontiac, luồn qua những bụi cây leo lên đó được rồi.

Felix chửi um lên và bắt đầu chạy hết sức mà chiếc chân giả của anh

có thể chạy được.

“Nhận được rồi hả Babak?” - Darius vẫn tiếp tục nói vào ống nghe. -

“Và chiếc VC-10. Cậu giỏi lắm, Babak. Nào bây giờ nhanh hết sức, cậu
hãy...”

Nhưng Darius không thể nói hốt câu vì hai viên đạn đã xuyên vào

ngực ông. Cái thân hình to lớn của ông sụm xuống gối rồi đổ gục xuống
phía trước trên nền đất quê hương ông.

Felix ì ạch leo lên đồi, kéo lê chiếc chân tàn tật theo sau. Quá muộn

cho anh để thấy Silver đang nhét khẩu súng có nòng còn vương khói vào
lưng quần vì gã đang nấp sau một bụi cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.