QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 26

suốt cuộc đời trưởng thành của mình, chàng chưa từng thốt ra những từ ấy
trong những tình huống tương tự.

“Không, cám ơn em.”

“Sao cơ?” Cứ như là nàng nghe không đúng vậy.
“Không, cám ơn em, Larissa.” - Bond nói. - “Như vậy sẽ tốt hơn.

Anh...”

“Không cần phải giải thích gì cả.” - Nàng nói rồi kiễng chân lên, hôn

nhẹ vào má chàng. - “Cám ơn anh về một buổi tối dễ thương.”

Chàng nhìn theo trong khi nàng bước tới quầy tiếp tân, lấy chìa khóa

rồi đi về phía thang máy. Khi bước vào trong thang máy, nàng thoáng lưỡng
lự, rồi quay người lại, vẫy tay với chàng.

Thật là một cô gái, Bond nghĩ. Chàng châm điếu thuốc và bước ra

ngoài để hút.

Có lẽ đây là dấu hiệu mà chàng đang đợi. Chỉ vài năm trước đây thôi,

chàng đã chẳng cần phải đợi đến xong cữ cà phê ở nhà hàng rồi mới đưa
nàng về phòng mình ở khách sạn. Mặc dù đã có những lúc cảm thấy chán
những trò này, thậm chí còn thấy khó chịu nữa, nhưng chàng vẫn thừa hiểu
đó là một ràng buộc suốt đời với chàng.

Ấy vậy mà tối nay... Giờ đây chàng biết chắc chắn rằng một kỉ nguyên

đã chấm dứt, và chàng biết mình sẽ nói gì với ông M khi quay lại London.
Xong hết rồi. Chàng đành cam phận đời mình với những cuộc họp liên
phòng ban, với việc ngồi bàn giấy kiểm tra điện tín, với mỗi một cô thư kí
chung Loelia Ponsonby - người vừa nhân từ quay lại vị trí cũ sau khi hạ
sinh hai chú nhóc khỏe mạnh - để lâu lâu cặp mắt của chàng được sao
nhãng khỏi những công việc văn phòng.

Sau vụ cùng với Scaramanga ở Jamaica, Bond đã có mười tám tháng -

cảm giác thấy còn dài hơn thế nữa - ngồi giải quyết việc giấy tờ tài liệu
trước khi ông M đưa chàng đi một chuyến du lịch kiểu “được ăn cả, ngã về
không” này, mà sau đây chàng phải tự mình quyết định xem Bond sẽ có
còn quay lại với những điệp vụ hay không. Không có Loelia, cuộc sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.