QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 83

cái ngày hôm đó ấy. Lúc ấy nó đang ở Tehran, và đã cố gắng tìm đến được
bưu điện.”

“Tehran hả?”

“Dạ, Gorner có mối làm ăn lớn ở đó. Cũng có thể chỉ là bình phong,

em không biết. Nhưng Poppy nói với em là nó đang gắng sức cai nghiện
ma túy. Điều này rất khó. Nhưng em biết nó sẽ làm được nếu anh có thể tìm
thấy nó. Sau đó mình sẽ đưa nó đến bệnh viện cai nghiện. Vấn đề gay go là
Gorner sẽ không cho nó đi. Hắn muốn giết dần giết mòn nó, và hắn muốn
được tận hưởng từng giây từng phút của việc làm đó.”

Bond rủa độc một câu rồi nói: “Em đừng khóc nữa, Scarlett. Anh sẽ

tìm được con bé.”

❀ ❀ ❀

Sau một cữ cà phê nữa, Scarlett lái xe đưa Bond về lại khách sạn. Trên

đường về, nàng vẫn giữ tốc độ của chiếc Sunbeam gần với tốc độ lúc nàng
chạy từ Paris đến Bois hồi sáng.

“Nếu có tin tức gì, anh sẽ gọi cho em ngay, phải không anh?”

“Đương nhiên rồi.” - Bond đáp. - “Miễn là ở gần anh có điện thoại.”
Từ chiếc ghế sau tay lái nàng vươn người hôn lên má chàng. Lúc này

nàng đã mang cặp kính đen để giấu đôi mắt đỏ mọng. Bàn tay của Bond
thoáng nấn ná trên làn vải lanh đỏ của bộ váy áo. Có một cái gì đó ở cô gái
này làm chàng khó cưỡng lại được, và chàng cảm thấy hết sức băn khoăn.
Tới cửa khách sạn, chàng đã định quay lại vẫy chào nàng, như cái cách Bà
Larissa Rossi đã làm với chàng ở Rome, nhưng rồi chàng tự buộc mình đi
thẳng qua cửa vào gian sảnh ảm đạm của khách sạn.

“Ông Bond.” - Nhân viên tiếp tân gọi chàng. - “Ông có điện tín.”

Lên đến phòng, chàng mở bức diện. Trên đầu bức điện tín có hàng chữ

“PROBOND” và phía dưới cuối có hàng chữ “PRISM”, chứng tỏ ông M đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.