QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 154

Dương Nguyên Nhất nhún nhún vai: "Cuộc sống rất buồn chán, nghi

thức có thể làm ngày bình thường trở nên đặc biệt. Giao ý nghĩa đặc biệt
cho một vài ngày nào đó, ngày nào đó sẽ trở nên thú vị. Nếu như không
mang theo bài vị, tôi cũng chỉ còn lại một mình, không có người thân thiết,
tin tưởng tuyệt đối, sớm muộn cũng sẽ quên tôi đã kết hôn, có một người
chồng đã qua đời hoặc có thể nói là người thân. Nếu như vậy, kết hôn sẽ trở
nên vô nghĩa."

Ngụy Duyên Khanh: "Đối với cậu mà nói, hôn nhân tựa như "xung hỉ"

có ý nghĩa gì?"

Dương Nguyên Nhất tò mò hỏi ngược: "Làm sao anh biết là "xung

hỉ"?"

Ngụy Duyên Khanh: "Vương Tiểu Hồng nói." Thuần thục lôi Vương

Tiểu Hồng ra gánh tội.

Dương Nguyên Nhất nhớ ra quả thực có nói với Vương Tiểu Hồng

rằng hôn nhân của mình và tiên phu vốn là xung hỉ, cậu gật gật đầu nói:
"Kể từ lúc qua đó, cuối cùng tôi cũng được ăn no." Nói theo một cách
tương đối, cực kỳ có ý nghĩa.

"....." Ngụy Duyên Khanh không ngờ bản thân mình có ý nghĩa đối với

Dương Nguyên Nhất là được ăn no, lòng thoáng chua xót. Anh đang định
mở miệng thì nghe được tiếng chuông cửa.

Đinh đinh đinh ——

Tiếng chuông cửa gấp gáp chói tai, trực tiếp đánh vỡ thời khắc yên

tĩnh này. Dương Nguyên Nhất đứng dậy vòng qua cây đa nhìn về phía cửa
chính, ở cửa có một phụ nữ xinh đẹp mặc váy đen, ôm một đứa trẻ trong
lòng. Thần sắc cô rất hoảng loạng, tay ấn chuông cửa liên tục không buông
ra. Chỉ chốc lát sau, cửa sắt "két" một tiếng mở ra, người phụ nữ hơi kinh
ngạc, vội vã đi tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.