thực. Liên quan đến mạng người, không thể lơ là, cô bỏ qua cho."
La Khiết Nhụy hít sâu vài hơi, nói: "Tôi không lừa các người, tôi cũng
không có bất kỳ bệnh tâm thần hay tâm lý nào. Lẽ nào tôi có bệnh còn có
thể ép đồng nghiệp tự sát? Nếu các người không tin, có thể kiểm tra tin tức
ba tuần trước ở thành N, còn có thể tra ra quan hệ của tôi với cô ấy."
Ngụy Duyên Khanh nhìn về phía Tôn lão, Tôn lão gật đầu đứng dậy
rồi đi, sau đó anh ra hiệu La Khiết Nhụy nói tiếp.
"Tôi kể chồng tôi nghe chuyện xảy ra đêm đó, nhưng lão không tin.
Lão chồng nhà tôi cho rằng tôi nói dối, còn nghĩ rằng tôi bị stress, tinh thần
xảy ra vấn đề, cho nên mang Hạo Hạo đi." La Khiết Nhụy ngừng một chút
rồi tiếp tục nói: "Trong hai ngày tiếp theo không xảy ra chuyện gì, tôi cũng
tưởng tinh thần mình xảy ra vấn đề. Nhưng vào ban đêm, tôi lại thấy cái
bóng đen kia."
"Nó xuất hiện trong nhà bếp, nhà bếp chúng tôi cũng là loại kính mờ.
Tôi ngồi cạnh bàn ăn, đột nhiên nghe trong nhà bếp truyền ra tiếng nước.
Âm thanh kia rất lớn, như là mở vòi nước tối đa. Tôi đã nhớ khóa vòi, cho
dù không khóa thì cũng không thể qua một hồi lâu mới nghe tiếng nước
chảy. Lúc đó một nỗi sợ bao trùm lấy tôi, tôi không khống chế quay đầu lại
thì lại thấy bóng đen phía sau lớp kính mờ."
La Khiết Nhụy đè nén sợ hãi, nói: "Lúc đó tôi nhìn khá rõ —— bóng
đen kia là con gái, tóc dài mướt như rêu, cả người ướt nhẹp, nước từ trên
người cô ta nhỏ xuống, rơi "tí tách" trên sàn nhà. Tiếng nước rất rõ ràng,
tôi, tôi sợ."
Dương Nguyên Nhất: "Chỉ thấy tóc? Bởi vì tóc nên cô xác định nó
chính là bóng đen cô nhìn thấy ở lỗ hổng hồ Tú Lệ?"
Sắc mặt La Khiết Nhụy trắng bệch, lắc đầu nói: "Sau này, cô ta liền
xuất hiện thường xuyên. Có đôi khi ở toilet công ty tôi, có đôi khi ở xe