thần thao thao." Lập tức cảm thấy đầu đau đớn, không khỏi hít hà một
tiếng, khó chịu cố gắng ôm đầu.
Dương Nguyên Nhất nhỏ giọng hỏi Ngụy Duyên Khanh: "Sếp, lúc nãy
anh có thấy hoa không?"
Ngụy Duyên Khanh nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của Dương
Nguyên Nhất gần trong gang tấc, phát hiện răng hơi ngứa. Anh hơi nheo
mắt lại, không biết cắn xuống có chảy nước sốt không nhỉ?
"Sếp?"
Ngụy Duyên Khanh thoáng lui về phía sau, trong lòng tiếc nuối thở
dài, nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một: "Không thấy."
Thực sự là nhìn nhầm? Dương Nguyên Nhất không có cận thị, thời
gian nghỉ ngơi đủ đầy, tinh thần cũng tốt, sau khi vào cửa không chạm qua
bất kỳ thức ăn nước uống nào. Trên cơ bản có thể loại trừ ảo giác, loại trừ
khả năng nhìn nhầm, cho nên thật sự có một đóa hoa quấn lên người Tô
Thanh Xán, chui vào đầu cô.
Lúc này, Kha Kha cầm di động chạy tới bên Tô Thanh Xán nói nhỏ
vài câu. Tô Thanh Xán nghe vậy liền biến sắc, giật lấy di động nói: "Chu
tiên sinh, ngài không nhận ủy thác của tôi là có ý gì? Ngại ít tiền sao? Tôi
có thể tăng, tùy ngài ra giá, chỉ cần ngài có thể cứu tôi."
Dương Nguyên Nhất lẩm bẩm: "Tôn lão có nói Tô Thanh Xán không
chỉ thuê chúng ta, còn thuê văn phòng thần quái Chu thị. Nhưng bây giờ
bên kia đổi ý?"
Ngụy Duyên Khanh không nói gì, thần sắc lạnh nhạt tối tăm, thoáng
như mất tinh thần.