QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 288

Trên bàn đặt một remote, dùng để điều khiển rèm cửa. Cậu cầm lên rồi

đóng rèm cửa, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.

Im lặng chỉ duy trì hai phút, Ngụy Diên Khanh hỏi: “Sao không có

tiếng?”

Dương Nguyên Nhất dừng chơi game: “Hả?”

Ngụy Diên Khanh: “Tiếng game ấy, tắt rồi sao?”

“Ừ, sợ quấy rầy anh.”

Yên tĩnh lan tràn trong phòng, lâu đến mức Dương Nguyên Nhất cho

rằng Ngụy Diên Khanh đang ngủ thì lại chợt nghe tiếng anh nói nhỏ:
“Tiếng của em sẽ không gây ồn cho tôi.”

“Cái gì?” Dương Nguyên Nhất rướn cổ lên muốn nghe rõ hơn, nhưng

Ngụy Diên Khanh không nói nữa. Anh nhắm mắt lại, hơi thở ổn định như
đang ngủ.

Cậu chống tay phải lên mép giường, chậm rãi tới gần Ngụy Diên

Khanh, khoảng cách giữa hai người chỉ có 10cm. Hô hấp hai bên phả lên
mặt, cự ly rất gần gũi. Dương Nguyên Nhất chuyên chú nhìn mí mắt của
Ngụy Diên Khanh, cả quá trình không dời mắt, sau khi nhìn chằm chằm
một lúc lâu mới xác định anh thật sự đã ngủ.

“Sếp?” Dương Nguyên Nhất khẽ kêu nhưng không được đáp lại. Vì

vậy cậu lấy can đảm sờ cằm, tai của Ngụy Diên Khanh, cẩn thận sờ dưới
cằm, không chạm được dấu vết như cậu tưởng tượng. “Là thật?”

Dương Nguyên Nhất rất kinh ngạc, cậu vẫn hoài nghi gương mặt của

Ngụy Diên Khanh. Lúc đối phương che cằm và lúc không che giống như
hai người khác nhau, chênh lệch rất lớn. Tuấn tú cùng bình thường chỉ cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.