Dương Nguyên Nhất: “Xa quá. Vẫn nên chọn nơi gần hơn, sau đó còn
thời gian thì đi suối nước nóng. Mọi người muốn đi không?” Cậu đã mở
trang web nhìn thấy tiệm lẩu ở gần đó và spa, sớm đặt trước, chỉ là lúc điền
số người thì không xác định được bao nhiêu người muốn đi.
Ở đây không ai phản đối, tất cả đều muốn đi, bao gồm Tôn lão thoáng
nhìn thì bước chân run rẩy nhưng trên thực tế càng già càng dẻo dai. Dương
Nguyên Nhất đang tính ấn xác nhận số người thì chợt nhớ Ngụy Diên
Khanh không có mặt ở đây: “Sếp có đi không?”
Ngô Úy trả lời không chút nghĩ ngợi: “Chắc chắn không đi.”
Hạ Lan Lam đỏ ửng chóp mũi, nhưng chuyện này không thể cản trở
cô nhiệt tình phá CP. Cô đề nghị: “Nếu anh nói, sếp nhất định sẽ đi.”
Tôn lão cười ha ha không nói gì, Vương Tiểu Hồng xoa xoa cánh tay
gãi gãi mặt: “Em thực sự không tưởng tượng nổi cảnh tượng sếp cùng
chúng ta ăn lẩu, ngâm chân thảo dược với sauna.”
Trong ấn tượng của hắn, sếp là một tồn tại khủng bố u ám tái nhợt,
đồng thời cũng là một tồn tại mờ ảo không chân thật. Có lẽ là dị văn cực kỳ
cường đại sẽ làm người khác sản sinh khoảng cách, tóm lại đi với bọn họ
rất không thích hợp.
Ngô Úy xoa cằm tự lẩm bẩm: “Quả thực rất khó tưởng tượng.”
Dương Nguyên Nhất liếc nhìn Ngô Úy với ánh mắt quỷ dị, thái độ tỏ
vẻ hơi kỳ lạ. Ngô Úy gượng gạo đối mặt với cậu, một lúc sau chợt hiểu ra,
mặt đen thui gầm nhẹ: “Tôi thực sự trong sạch, không có quan hệ gì với sếp
đâu!”
Dương Nguyên Nhất chột dạ: “À, kỳ thực tôi không có ý đó.”