QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 410

Nụ cười của Ngụy Diên Khanh cứng đơ: “Nói bậy.”

“Được rồi.” Dương Nguyên Nhất chống tay trái đứng dậy, đưa lưng về

phía Ngụy Diên Khanh, cất tiếng với vẻ bình tĩnh: “Sếp, có chuyện này tôi
muốn xác nhận với anh.”

Nước mưa làm ướt tóc Dương Nguyên Nhất, giọt nước theo sợi tóc

chảy vào cần cổ trắng nõn, điều này làm Ngụy Diên Khanh hơi mất tập
trung: “Ừ?”

“Sếp, anh có rảnh không?”

Ngụy Diên Khanh im lặng một lúc: “Tìm chỗ rửa mặt trước đã.”

Dương Nguyên Nhất hơi nghiêng đầu, xuyên ra màn mưa trắng xóa

nhìn khuôn mặt bình thường của Ngụy Diên Khanh. Giờ phút này, trong
mắt cậu, người đàn ông này lộ ra mị lực khó diễn tả được. Khuôn mặt bình
thường và đôi mắt yêu dị, dần dần chồng lên gương mặt trước kia ốm yếu
như yêu tinh.

“Trong trấn chết nhiều người như vậy, sếp lại bảo tôi tìm chỗ rửa mặt,

hình như không hợp lẽ thường cho lắm.” Cậu híp mắt, môi nhếch lên đầy ý
cười.

Trong tim trong mắt Ngụy Diên Khanh đều là Dương Nguyên Nhất,

bởi vậy mất tập trung trả lời: “Có vài người cho dù sống sót, cũng phải trả
nợ những gì còn thiếu.”

Dương Nguyên Nhất bước về phía trước: “Sếp cũng tin nhân quả?”

Ngụy Diên Khanh: “Nhân quả không phải không có lý. Nhân chính là

bản thân làm ra, dẫn đến một kết quả khác, bản thân phải tự ăn sạch. Không
liên quan đến chuyện tin hay không, chẳng qua là nguyên tắc thiếu nợ trả
tiền thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.