QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 408

ngước mắt thấy Ngụy Diên Khanh đẩy chốt, mở cửa chính, dị văn vốn tụ
tập bên ngoài bây giờ chỉ còn lại một con.

Maria nhuốm máu mặc đầm xòe, ôm con rối bị thất lạc trong lòng, mặt

bị che lấp, mắt nhìn đăm đăm da người trong tay Ngụy Diên Khanh: “Trả
lại cho tôi!”

Ngụy Diên Khanh lạnh lùng nhìn cô gái mặc đầm xòe, tay trái cầm bật

lửa đốt da người trong tay, một câu cũng không thèm nói. Cô gái mặc đầm
xòe tru lên như phát điên, bứt tóc cào mặt xông tới.

Dương Nguyên Nhất hơi khom lưng, làm một tư thế xuất phát, nhanh

như chớp nhảy tới trước mặt Ngụy Diên Khanh, giơ chân đá vào bụng của
cô gái kia. Cô gái rơi mạnh xuống đất, lại theo quán tính văng ra xa vài
mét.

Cậu nhướng mày: “Một cú cũng không chịu nổi?”

Ngụy Diên Khanh ném xuống đất mảnh da người chỉ lại một chút xíu:

“Năm đó cô bé qua đời truyền ra đồng dao khủng bố, lợi dụng dân chúng
chột dạ và sợ hãi quỷ thần sinh ra dị văn ‘Oán linh’, đồng thời những người
có tật giật mình lột da cô bé chôn ở phía sau điện thờ, trở thành công cụ
kiềm chế ‘Oán linh.”

Sau khi dị văn xuất hiện thì bắt đầu giết người. Dân trong trấn rải tro

người bị giết xung quanh chính điện, cho rằng làm như vậy có thể áp chế
‘Oán linh’. Đương nhiên, quả thực thứ kia trở thành công cụ kiềm chế ‘Oán
linh’ ở một mức độ nào đó, nhưng ‘nó’ vẫn có thể giết người.

Dương Nguyên Nhất nhặt baton bị vứt trên đất, đi về phía ‘Oán linh’,

từ trên cao nhìn xuống ‘nó’. ‘Nó’ rúc người, giả vờ đáng thương cầu xin:
“Anh ơi, xin anh tha cho em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.