QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 407

Ngụy Diên Khanh: “Sau khi mọi người đi được hai ngày, tôi cũng xuất

phát. Gặp trúng ngày mưa dầm, đi nhầm đường, đến một trấn Hòa Bình
khác. Tôi quyết định ở nơi đó điều tra chuyện năm xưa, bao gồm dị văn
được sinh ra ở đây.” Mắt anh híp lại, không chút dao động tình cảm: “Một
con dị văn ‘Oán linh’.”

Dương Nguyên Nhất nhíu mày: “Rất khó đối phó. Nó có rất nhiều

hình thể.”

Ngụy Diên Khanh: “Quả thực dị văn ‘Oán linh’ khó đối phó, nhưng

bắt nó rất dễ.”

Nói xong, anh cầm tấm da người trong quan tài đi ra cửa, được ba bốn

bước thì quay đầu lại nói với Dương Nguyên Nhất: “Đuổi theo.”

Dương Nguyên Nhất chớp mắt mấy cái: “Vâng.”

Ngô Úy ôm bụng: Từ đầu tới cuối bị làm lơ.

Trưởng trấn già nua nhìn chằm chằm da người trong tay Ngụy Diên

Khanh với vẻ rất sợ hãi, dùng giọng khàn khàn quát to: “Mày làm cái gì?
Trả về! Trả da người về chỗ cũ! Nếu như bị ‘Oán linh’ lấy được, nó sẽ giết
mọi người trong trấn Hòa Bình.”

Ánh mắt đen nhánh của Ngụy Diên Khanh dừng trên người trưởng

trấn, lặng lẽ, làm người khác cảm thấy rất sợ hãi. Trưởng trấn hoảng hốt, há
mồm thở dốc, càng lúc càng run rẩy, con mắt đảo một vòng rồi trực tiếp
hôn mê. Mà Chu Từ Thị và ba đứa nhỏ thấy ông ta ngất đi thì vội vàng né
tránh, dường như sợ bị liên lụy.

Dương Nguyên Nhất liếc một cái rồi dời mắt đi, nhìn sang Ngụy Diên

Khanh gần trong gang tấc. Mắt phải của cậu đã không giật nữa, trái lại mắt
trái lại giật vô cùng vui sướng. Cậu giơ tay lên, ngón tay khẽ đè mí mắt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.