QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 442

dáng vẻ thực chính hình thể ban đầu. Cho dù hình thể nổ tung, đắp nặn lại
một lần nữa vẫn là dáng vẻ lúc trước.”

Dương Nguyên Nhất hơi híp mắt: “Cho nên dáng vẻ bây giờ là giả?

Gạt em?”

Ngụy Diên Khanh run run, vội vã giơ tay xin thề: “Ban đầu không

dám đối mặt với em, bây giờ anh đã quên mất chuyện này. Em biết anh
không quan tâm hình thể, cũng không phải là bản thể. Nguyên Nguyên, anh
không cố ý gạt em.”

Dương Nguyên Nhất không để ý tới anh, tiếp tục sắp xếp đồ đạc, cuối

cùng cất hành lý đã rỗng vào góc tường. Cậu quay đầu lại nhìn Ngụy Diên
Khanh vẫn còn đứng bên cạnh, chớp mắt: “Anh tháo ngụy trang đi.”

Ngụy Diên Khanh: “Chờ lát nữa.” Nói xong, anh vào phòng tắm mân

mê một hồi mới đi ra, đứng trước mặt Dương Nguyên Nhất: “Em xem.”

Dương Nguyên Nhất trố mắt nhìn ngũ quan của Ngụy Diên Khanh.

Trước kia Ngụy Lan Đình có gương mặt rất đẹp, da tái nhợt mang theo chút
bệnh tật, khí chất có hơi âm u nhưng ngũ quan thật sự đẹp như tranh vẽ.
Lúc mới gặp gỡ, Ngụy Lan Đình vẫn là một thiếu niên mười sáu mười bảy
tuổi, ở trong ngôi nhà cổ khổng lồ âm u, xung quanh chỉ có hai màu đen
trắng.

Anh đào, hồng mai trong sân tới mùa nở rộ sẽ trở thành phong cảnh

xinh đẹp duy nhất trong nhà. Nếu Ngụy Lan Đình đứng dưới tán hoa, tao
nhã không gì sánh được, làm sắc hoa phải ảm đạm hai phần.

*Anh đào:

*Hồng mai:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.