QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 472

Quả thực được đằng chân lên đằng đầu!

“Nếu anh không gạt em thì đâu đến nỗi bốn năm không gặp.”

Bất luận như thế nào, lừa gạt bốn năm vẫn là Ngụy Diên Khanh đuối

lý, đề cập đến chuyện này anh sẽ nhượng bộ: “Không phải đã chẻ một ngàn
bài vị sao?”

Dương Nguyên Nhất ngoéo ngón út của Ngụy Diên Khanh, người kia

tiện thể nắm lấy không buông. Dương Nguyên Nhất nói với anh: “Em
trưởng thành, ở bên ngoài nhìn thấy rất nhiều chuyện, nhất thời không kêu
được xưng hô quá thân mật. Chờ khi trở về chỉ còn hai chúng ta, em kêu
cho anh nghe được không?” Cậu liếc mắt nhìn ba người Chương Hiểu Bạch
ở hơi xa, nhón chân vội vàng gọi một tiếng bên tai Ngụy Diên Khanh:
“Anh Ngụy.”

Ngụy Diên Khanh miễn cưỡng hài lòng, anh cũng biết chừng mực.

Nếu thật sự chọc vợ giận, không chỉ phải ngủ sô pha mà còn phải bổ bài vị.
Vì vậy anh gật đầu đồng ý, nhưng muốn ba người kia lánh đi.

Tổ trưởng Lại: “Tôi có thể hỏi một câu tại sao không?”

Ngụy Diên Khanh: “Tốt cho các người.”

Tổ trưởng Lại nghe xong bèn gật đầu, ngoắc tay bảo Chương Hiểu

Bạch và La Hồng Thịnh tránh đi. Chờ đến khi xuống hành lang, La Hồng
Thịnh mới hỏi: “Chú Lại, hắn chưa giải thích cái gì mà chúng ta đã đi rồi?”

Tổ trưởng Lại: “Vậy không lẽ phải phân tích từng chuyện lợi, chuyện

hại trước mặt cháu? Báo cho cháu một câu đã phúc đức lắm rồi, nếu gặp
phải đại dị văn khác tính tình không tốt sẽ trực tiếp hất đầu bỏ đi.”

Chương Hiểu Bạch nghi ngờ: “Không phải nói đại dị văn thế hệ trước

có thiện cảm với con người sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.