QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 48

Dường như bây giờ Hà Mai mới chú ý tới Ngụy Duyên Khanh, ánh

mắt nhìn anh có chút dao động, mang theo chút hoài nghi và dò xét. Nhưng
Hà Mai không phát hiện được Ngụy Duyên Khanh có gì khác thường, đành
phải lộ vẻ tức giận từ bỏ thuyết phục bọn họ, vào phòng bếp nấu một nồi
thịt tươi. Nhanh chóng có một mùi thịt kỳ dị từ trong phòng bếp bay ra,
chui vào mũi Dương Nguyên Nhất, cậu không tự chủ nuốt nước bọt một
cái.

Ngụy Duyên Khanh nghe được âm thanh nuốt nước bọt, nhìn sang,

Dương Nguyên Nhất bình tĩnh tỏ vẻ: "Rất thơm, không khống chế được."

Ngụy Duyên Khanh nhắc nhở: "Rất có thể là thịt sống đặc thù."

Dương Nguyên Nhất xua tay: "Để tôi yên tĩnh một chút." Mặc dù biết

bản chất những miếng thịt kia cản trở dục vọng ăn uống của cậu, nhưng bản
năng tham ăn là không thể ức chế. Cậu liên tục so sánh trong đầu mới để
bản thân sau khi ngửi mùi hương còn giữ được bình tĩnh, nói rằng: "Lúc
nhỏ nghèo, thường xuyên đói bụng. Cho nên đối với đồ ăn không có sức đề
kháng."

Ngụy Duyên Khanh dường như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt lóe lên ý

cười cưng chiều.

Hà Mai bưng nồi thịt đã nấu chín đặt lên bàn cơm, quay đầu lại nhìn

nhìn hai người, đứng im lặng một lúc lâu rồi từ phòng bếp bưng một bát
lớn vào phòng ngủ cho em gái cô ta. Sau đó Hà Mai quay trở ra, ngồi trên
bàn cơm ngốn nga ngốn nghiến. Dường như cô ta không cảm nhận được độ
nóng của thức ăn, thậm chí không nhai, trực tiếp nuốt xuống. Có mấy
miếng thịt vẫn còn sống, cũng bị nuốt vào.

Dương Nguyên Nhất nhỏ giọng hỏi: "Em gái Hà Mai hẳn là bình

thường đi, cô ấy ăn mấy miếng thịt kia không sao chứ?"

Ngụy Duyên Khanh: "Ăn thịt dê, hẳn là không sao."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.