QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 583

cậu, thì thầm bằng chất giọng khàn khàn: “Nguyên Nguyên, may mà em
vẫn ở đây.”

Dương Nguyên Nhất vùi mặt vào hồng mai, hít một hơi thật sâu,

hương hoa lành lạnh. Lúc bước vào nhà, cậu hỏi anh: “Sao anh có thể nhẫn
tâm trốn em bốn năm?”

Lúc hỏi những lời này, Dương Nguyên Nhất có hơi mất mát. Hình thể

của Dương Nguyên Nhất chết bệnh trở thành một nắm tro cốt, không phải
có thể tạo một hình thể khác sao? Vì sao không nói cho cậu? Ngụy Diên
Khanh từng giải thích với cậu, anh nói hình thể và bản thể còn chưa ổn
định, không thể nói. Thật ra Dương Nguyên Nhất hiểu được những lời này,
chuyện chân chính làm cậu mất mát đó là sao Ngụy Diên Khanh lại quyết
tâm như thế, bốn năm không gặp gỡ.

“Dù anh không cho em thấy mặt, chí ít để em biết anh còn sống, như

thế cũng được mà.” Dương Nguyên Nhất tựa đầu vào ngực Ngụy Diên
Khanh, nhỏ giọng nói, thổ lộ tất cả thỉnh cầu và nghi ngờ trước đây cậu
giấu trong lòng mà có chết cũng không nói ra ngoài.

Ngụy Diên Khanh cảm thấy đau lòng, ôm lấy Dương Nguyên Nhất:

“Anh rất xin lỗi, hình thể và bản thể không ổn định sẽ gây ảnh hưởng cho
em. Anh không muốn đánh cược vận may, chỉ có thể giấu em. Xin lỗi, làm
em khổ sở rồi.”

Khi đó anh cũng do dự, sợ Dương Nguyên Nhất sợ hãi, sợ bởi vì mình

mà làm tổn thương Dương Nguyên Nhất. Anh không muốn xem chuyện
đánh đố này như không có việc gì, cho dù gặp may mắn anh cũng không
dám.

Nếu có thể trùng sinh, Ngụy Diên Khanh sẽ không giấu diếm Dương

Nguyên Nhất dẫn đến hai người xa nhau bốn năm, lãng phí bốn năm thanh
xuân. Anh nhất định sẽ ở bên Dương Nguyên Nhất trải qua thời gian học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.