kịp đề phòng. Con ngươi Dương Nguyên Nhất co rút, trong nháy mắt trái
tim thắt chặt, trợn mắt nhìn cậu bé đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Hắn lớn lên có một khuôn mặt trẻ con đáng yêu ra ngoài sẽ bị cấu véo,
nhìn qua mới mười sáu, mười bảy tuổi, đang tò mò quan sát Dương
Nguyên Nhất, Dương Nguyên Nhất cũng không dám thả lỏng, tuy rằng hắn
không có ác ý nhưng cái tốc độ lúc nãy quá quỷ dị.
Vương Tiểu Hồng đột nhiên mỉm cười đáng yêu: "Anh không cần sợ,
em từng luyện qua công phu quyền cước, nên tốc độ đặc biệt nhanh. Lão
đại bảo hôm nay có người mới, chính là anh?"
Dương Nguyên Nhất im lặng gật đầu.
Vương Tiểu Hồng: "Em là Vương Tiểu Hồng." Hắn giơ ngón cái chỉ
phía sau, giới thiệu từng người: "Cái chị xinh đẹp kiêu ngạo kia tên Hạ Lan
Lam, anh đẹp trai cao lãnh kia tên Ngô Úy, bọn họ phụ trách tiên phong,
làm người xấu. Ông ấy là Tôn lão ——"
Dương Nguyên Nhất nhìn về ông cụ được gọi là Tôn lão, ông cụ này
thực sự rất già, lưng còng, da nhăn nheo. Cậu gặp qua vỏ cây già mấy trăm
năm, ngăm đen nứt nẻ rất lớn, da ông cụ này làm cậu nhớ đến vỏ cây già
đó. Thậm chí cậu còn hoài nghi nếu Tôn lão đi hai bước, thở nhanh một
giây sẽ chết.
Trong tay Tôn lão đang cầm văn kiện dày 10cm, mí mắt nhếch lên,
con ngươi đục ngầu lại có ánh mắt cực kỳ sắc bén. Dương Nguyên Nhất
cảm thấy như mình bị ông nhìn thấu sạch sẽ tất cả bí mật, cậu cảm thấy khó
chịu.
Hạ Lan Lam và Ngô Úy liếc Dương Nguyên Nhất một cái rồi tiếp tục
bận rộn, Tôn lão nói: "Qua đây ký hợp đồng."