QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 127

Bia mộ lam nham bị xối ướt, mưa uốn lượn trên bề mặt gồ ghề đẫm

vào lòng đất.

Bức ảnh trên mộ Trần Hải phản chiếu nụ cười của cả bọn, tái nhợt,

vặn vẹo, quái đản. Mưa rơi từng giọt, nhìn như vệt nước mắt. Tôi đột nhiên
nghĩ, đây có phải nước mắt của bọn họ không? Bởi vì không cam lòng, nên
mới dữ dội như thế, dày đặc như thế.

Rất muốn cất tiếng khóc lớn, nhưng tôi không thể nào phát ra âm

thanh gì. Bốn phía ngoại trừ tiếng mưa rơi, không còn gì cả.

Lúc này, tôi mới phát hiện, quanh tôi ngoại trừ một màu xám tro, còn

lại chỉ có màu đỏ tươi.

Sắc đỏ nằm trong từng giọt nước rơi xuống, dù đậm đặc thật đấy,

nhưng mưa đã hòa tan hoàn toàn. Một phần đọng lại trên bia mộ, hoặc trên
người, nở rộ thành những đóa hoa máu, đa số phần còn lại vãi trên đất,
chảy xuôi vào mạch nước chưa thấm đất hết được. Chỉ trong chốc lát, tôi
phát hiện bản thân đã ngay giữa một vũng đỏ máu.

Màu đỏ tươi dần dần thấm lên ba bước ảnh chụp, khiến khuôn mặt

tươi cười của người đã mất càng thêm vẻ quỷ dị kinh khủng. Đặc biệt là
một đường đỏ máu rơi nghiêng bên khuôn mặt tươi cười của Đông Ngôn
Huy, cứ như đang nhìn một nhát chém đứt ngang mặt hắn, lột đi nửa cái
đầu. Hai bức hình còn lại cũng như được thêm vào vài nét vẽ. Như thế,
khung cảnh máu me thêm rõ nét, sợ hãi cũng thêm dữ dội. Đồng thời, ý
muốn biết được chủ bia mộ đằng sau càng thêm tăng nhanh.

Chỉ là, càng muốn biết, thì càng sợ khi đã biết.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, trời càng ngày càng tối. Tôi chỉ có thể câm

lặng trong tiếng rơi ồn ã của nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.