QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 126

Vì sao tôi không nghe được giọng của mình? Tôi có kêu la mà? Thảm

thiết? Hẳn là như thế mà.

Thế nhưng, sự chú ý của tôi rất nhanh dời sang ba tấm bia mộ trước

mặt, không, phải nói là trí nhớ đang nhanh chóng kéo đến khiến tôi không
thể không kinh hoàng.

Tất cả tất cả, đã trở về rồi, tôi đã nhớ lại rồi. Ở đây, nơi đây… ở đâu

chứ? Là giấc mơ đó sao? Nhưng vì sao lại chân thật như thế?

Giơ tay về hướng bia mộ, cảm giác lạnh như băng truyền vào đầu

ngón tay, đông cứng cả hai tay tôi. Tôi co rúm người, rụt tay ngay. Tôi
muốn trốn, muốn liều lĩnh xoay người bỏ đi khỏi bãi tha ma này, cho dù
không thể trốn thoát khỏi đây, chỉ cần, tôi chỉ cần thoát khỏi cảnh vật xung
quanh tôi là đủ rồi.

Tuy nhiên, tôi lại không dám đứng lên, cũng không dám quay người ra

sau, bởi vì tôi biết rõ, phía sau tôi còn một khung cảnh khác. Một khi xoay
người, rất nhiều chuyện sẽ không thể xem như không biết nữa.

Cái phía trước mặt là Đông Ngôn Huy, bên trái là Trần Hải, phía phải

là Lý Thành, cùng vị trí như đêm ấy. Như vậy, bia mộ phía sau tôi, sẽ là ai?
Theo sự việc nối tiếp đêm ấy, sau lưng hẳn là Ninh Phàm Kỳ? Hay là Ninh
Nhất Phàm vốn là người bị hại đầu tiên? Hay là… chính là tôi?

Hiện tại rốt cuộc là sao đây? Nơi đây là cảnh tượng trong mơ hay ảo

giác trước khi chết? Tôi đã bị xe tông phải rồi, không biết có chết ngay tại
chỗ không nhỉ? Hay tôi đã bị xe nghiền nát?

“Tí tách. Tí tách…”

Một giọt, hai giọt… Mưa lạnh buốt dần nặng hạt, dày đặc, rơi đầy. Tôi

cảm giác được trên da đau rát và lạnh giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.