QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 137

“Cảnh sát Triệu?!” Ninh Phàm Kỳ là người đầu tiên gọi tên người đến.

Trừ tôi, cả ba đều có vẻ ngạc nhiên.

Người phản ứng lại trước nhất là mẹ tôi. Bà lấy làm lạ hỏi: “Mọi

chuyện không phải đã nói rồi sao? Chuyện đã xảy ra cũng rõ ràng rồi mà.”

Tôi biết bà hiểu lầm rồi.

“Mẹ, cảnh sát Triệu đến không phải vì chuyện này đâu.” Tôi giải

thích. Tiếp đó, chỉ thấy cảnh sát Triệu cho mọi người thấy thẻ công tác. Tới
giờ, tôi mới biết ông ta gọi là Triệu Thần Khởi.

“Thế vậy…?” Cha mẹ hiển nhiên vẫn còn rất ăn ý, hai mặt nhìn nhau,

sau đó bà hỏi.

Tôi và Ninh Phàm Kỳ cũng thắc mắc. Theo lý, Ninh Phàm Kỳ hẳn

không đi tìm Triệu Thần Khởi, nếu không tối qua đã nói tôi rồi. Vì vậy
cũng không lạ khi Ninh Phàm Kỳ lên tiếng: “Cảnh sát Triệu, thế này là thế
nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Thần Khởi nghe vậy, khuôn mặt nghiêm túc, làm mọi người hơi

băn khoăn, giọng nặng nề: “Xảy ra chuyện rồi.”

Tôi vốn giật mình, thế rồi lòng thoáng cái đã trĩu nặng.

Mà Ninh Phàm Kỳ rõ ràng suy nghĩ giống tôi. Vừa nghe gã đã nhìn

tôi. Hai chúng tôi liếc nhau một cái rồi lại quay qua nhìn Triệu Thần Khởi,
chờ ông ta tiếp tục.

Nhưng rồi đợi lâu mà cũng chưa thấy ông ta tiếp tục. Lúc này, Ninh

Phàm Kỳ giật giật góc áo tôi. Tôi kỳ quái liếc gã, thấy gã hất cằm ra hiệu,
ánh mắt rơi xuống trên người cha mẹ. Tôi có chút hiểu ý, nói với cha mẹ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.