“Cha mẹ, dì Tinh, mọi người ra ngoài trước một chút đi. Tụi con nói
với cảnh sát Triệu một lát.”
“Nói cái gì mà không thể để cha mẹ biết?” Mẹ gần đây không gặp
được con mình lại bị đặt ra ngoài, vừa nghe đã hỏi ngay, tôi hiểu thế nên
cảm thấy thật mệt, một lúc này không biết nên mở miệng thế nào. Cuối
cùng đành phải đem ánh mắt cầu cứu quăng cho Ninh Phàm Kỳ bên cạnh.
Ninh Phàm Kỳ vừa nhận được tín hiệu đã lập tức hành động, nhưng
vào lúc gã toan mở miệng, cha tôi đã đoạt trước hỏi:
“Cảnh sát Triệu, là về án mạng ở phòng Tiểu Viễn sao?”
Tôi lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn Ninh Phàm Kỳ, lại thấy mặt gã
cũng biểu lộ y hệt mặt tôi vậy. Tôi nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói bọn họ biết hết
rồi à?”
“Không có.” Gã dứt khoát ngồi xuống bên giường, kế tôi, nhỏ giọng
trả lời, “Tôi chỉ nói cậu cứu bạn học nên mới bị xe đụng thôi.”
“Sao cha tôi lại biết được nhỉ?” Tôi nhíu mày lẩm bẩm. Chuyện này
hiện tại chỉ có chúng tôi biết, chưa hề kể qua với ai, huống chi là cha tôi.
Mà cha dường như nhìn ra sự khó hiểu của chúng tôi, liền giải thích:
“Ngày hôm qua lúc đi đến trường Tiểu Viễn xin phép nghỉ học, có nghe
được chút đồn đãi.”
Mẹ nhìn quanh quất mọi người, muốn nói lại thôi. Cuối cùng cha phải
cầm tay bà tạm thời an ủi. Ông lại nói: “Tôi nghĩ chúng tôi làm cha mẹ, có
quyền biết rõ con chúng tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Triệu Thần Khởi và Ninh Phàm Kỳ vừa nghe, đều nhìn về phía tôi,
hiển nhiên là muốn tôi ra quyết định. Tôi nhướng mày, khiến cha càng có
vẻ thêm gánh nặng, nhìn ông.