QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 172

Tôi đột nhiên cảm thấy cằm đau điếng, người đã té xuống đất, đụng

vào laptop đang nằm dưới đó.

Tôi không giãy giụa nữa, mà cứ nằm trên đất. Bởi vì là phòng chăm

sóc đặc biệt, trên đất có thảm, nằm cũng không thấy bẩn. Nhưng tôi cũng
chẳng có lòng cảm nhận được thảm mềm hay không.

Lúc này, Ninh Phàm Kỳ đang thở hổn hển chạy tới, phủ lên người tôi,

vươn tay ra. Tôi lắc đầu, tỏ ý không muốn đứng dậy, cũng nhẹ giọng gọi:

“Ninh Phàm Kỳ.”

“Ừ?” Ninh Phàm Kỳ thấy vậy, liền thu tay, còn ngồi thẳng xuống đất

luôn, bên cạnh tôi.

“Tôi nghĩ, không bao lâu nữa, tôi sẽ mơ hoặc nhìn thấy thêm vào

cảnh…về tử trạng của mình. Ngoại trừ bị chặt đầu, ót chảy máu, còn gì
xuất hiện nữa nhỉ? Đầu ngón tay không có thịt phải không? Khi tôi nhìn
được hết tất cả, có phải tới lượt tôi không?” Tôi nhỏ nhẹ thì thầm.

“Trác Viễn,” Ninh Phàm Kỳ đặt tay phải lên trán tôi, nghiêm túc bảo,

“Đó là mơ thôi.” Vẻ mặt của gã, trong mắt tôi, và cách suy nghĩ và nói của
gã, không bằng nói gã đang cầu nguyện.

Tôi đột nhiên cảm thấy, tôi chính là một cơ thể bất cứ khi nào cũng có

thể trở thành miếng thịt tế phẩm, mà sự cầu nguyện yếu ớt của người hiền
để cứu vớt thế giới như vầy, thật cố chấp và bất lực.

Tôi cười khổ một tiếng, đưa tay đặt lên mu bàn tay phải của gã, kéo

xuống, che đi ánh mắt của tôi, mới nhẹ giọng nói đứt quãng: “Tôi nghĩ, lão
Đại, lão Tam và lão Tứ, có phải bọn họ cũng như vậy không, cũng mơ thấy
hay bằng cách nào đó nhìn được tình huống lúc chết? Nếu thật như thế, tôi
có thể hiểu được vì sao mọi người trở nên kỳ lạ rồi. Không, phải nói như
tôi hiện tại trở nên kỳ lạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.