QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 190

Đối với cha mẹ thế này, tôi còn có thể nói được gì đây? Mê tín? Vớ

vẩn? Chuyện chúng tôi gặp phải không phải càng vớ vẩn hơn sao?

Thật lâu sau, giọng tôi mới mang vẻ nghẹn nghào nói: “Con cảm ơn.”

Kể từ sau khi hai người ly hôn, tôi không hề nói với bọn họ những chữ

này nữa.

Những ngày tiếp theo, tôi trải qua với việc Ninh Phàm Kỳ theo giúp

tôi đi thử lễ phục, mua lễ vật và làm việc vặt. Thân thích hai nhà cũng đã
bỏ qua khúc mắc, vì chuyện này bận rộn không ngừng. Cũng may tôi vẫn
còn ở bệnh viện nghỉ ngơi, cho nên bọn họ cũng không tiện tới.

Ngày mốt là lúc cử hành hôn lễ, những việc cần lo hiện đã xong, tôi

cũng rãnh rỗi lại. Cũng tới lúc này, tôi mới có đầu óc tĩnh lặng để suy nghĩ
lại. Chỉ là giờ ngẫm nghĩ lại cũng thấy không được tốt lắm, lòng vốn vì bận
rộn mà cuốn quýt lên giờ lại rỗng không, sự sợ hãi quen thuộc, dự cảm
không lành lại lan tràn. Nhưng ngẫm lại kỹ càng, tôi mới lập tức phát hiện
có chuyện không ổn!

“Ninh Phàm Kỳ, hôm nay là ngày mấy?” Tôi hỏi Ninh Phàm Kỳ đang

thả lỏng ngắm cảnh.

Bởi vì tay tôi không còn gì phải lo nữa, nên ngày thường khi rảnh cả

hai thường hay xuống lầu tản bộ bên lề cỏ bệnh viện. Chim hót hoa nở, tốp
năm tốp ba bệnh nhân đã trút bỏ đi cái bệnh quấn người, lộ rõ sức sống,
nhìn cũng thấy thú vị.

“Hở?” Gã hơi ngớ ra, nghĩ hồi mới nói, “Ngày 12 tháng 10.”

“Khai giảng ngày mấy?” Tôi hỏi lại ngay.

“Gần một tháng rồi.” Ninh Phàm Kỳ nhíu mày trả lời, “Sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.