QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 7

Tôi cúi đầu bước chân nhanh hơn, hy vọng rời xa những lời nói khiến

lòng tôi thật bất an này.

Bởi vì tôi là người đầu tiên phát hiện, cho nên lấy lời khai chủ yếu từ

lời trần thuật của tôi. Có điều, sự bất an không sao hiểu nổi lại khiến tôi
không tài nào trả lời hay kể lại lưu loát, lúc nào cũng phải Ninh Phàm Kỳ
bên cạnh mình nhắc nhở bổ sung. Tôi đôi khi phân tâm nghĩ thầm, cái gã
Ninh Phàm Kỳ này cũng đúng lúc không khiến người chán ghét. Đương
nhiên, song song trong bụng tôi cũng oán, gã ra vẻ thế thôi, có lẽ lúc nãy
giờ chỉ giả vờ, giả vờ tốt đẹp là vậy.

Trải qua một buổi sáng giày vò tới tận trưa, biên bản rốt cuộc cũng lập

xong, mấy người chúng tôi đã đói tới mức bụng dán lưng, bao tử kêu ồn ột.
Điểm nhẹ nhõm duy nhất có lẽ là sự bất an trong thời gian dài như thế đã
biến mất sạch sẽ.

Đến lúc cả mấy người chúng tôi, thêm cả cảnh sát Triệu đều đứng lên

chuẩn bị ra ngoài, lại phát hiện lão Tứ vẫn như cũ cúi đầu tại chỗ.

“Lão Tứ, nhanh đi thôi!” Lão Đại không kiên nhẫn gọi. Cho dù người

đầu têu có thể không là lão Đại, nhưng không biết vì sao, lão Đại từ trước
đến nay làm việc gì cũng táo bạo hơn người, bộ dạng ủ dột ngày hôm nay
sao mà khác biệt so với ngày thường sáng sủa quá.

Lão Tứ Lý Thành, nghe vậy toàn thân rõ ràng run lên, sau đó mặt

không cảm xúc ngẩng lên.

Cảm giác bất an quen thuộc một lần nữa đánh úp lại, tôi bỗng hoảng

hốt không lý do.

Ninh Phàm Kỳ nhíu mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.