QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 85

Tối nay sân trường yêng ắng trống vắng, một miếng gió cũng chẳng

thấy, lá cây cứ như bị ngưng đọng. Vậy mà cái áo đen trên người “nó” ở
phía trước không gió mà lay. Mỗi tiếng bước chân vang vọng rất xa, rất
xa…

Giọng tôi đã đè thấp tới mức không thể thấp hơn.

“Hẳn là đi viện y đó…” Ninh Phàm Kỳ cũng thì thầm lại. Mặc dù vậy,

tôi cứ cảm giác rằng “nó” nghe được giọng chúng tôi, lúc nào cũng có thể
quay ngoắt cái đầu 360 độ, mỉm cười nhìn chúng tôi vậy.

Tôi nhìn quanh quất bốn phía, ước lượng đường đi. Quả thật thế,

chúng tôi và “nó” đúng là đang trên đường tắt nhất tới viện y.

“Nó” đi viện y làm gì chứ?

Quan trọng nhất là rốt cuộc ai đang điều khiển thân thể này? Lão Tứ?

“Nó”? Hay là Đông Ngôn Huy?

Học viện y trường tôi bao gồm hai tòa nhà, một tòa là khu dạy học

bình thường, một tòa là khu thí nghiệm, những lớp giải phẫu chuyên ngành
gì đấy đều ở đó. Lúc “nó” luồn vào khu thí nghiệm; lòng tôi không khỏi run
lên.

Tôi từng tới đây lúc ban ngày, lúc ấy dường như là cứ đi ba bước thấy

một bộ xương, năm bước gặp một “bộ lòng”, ký ức đó đối với tôi hẵng còn
mới mẻ. Bây giờ đang là ban tối, hẳn không cần nói thêm.

Vì vậy lúc bước qua cổng chính, ngay lập tức, tôi rụt rè, dừng lại bước

chân.

Ninh Phàm Kỳ hình như cũng phát hiện sự sợ hãi của tôi. Gã vỗ vai

tôi, lộ vẻ tươi cười an ủi, nhẹ nhàng bảo: “Có tôi đây mà, không cần sợ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.