QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 86

Tôi thú thật là tôi bị cảm động thiệt, có lẽ chỉ có ở thời điểm này, tôi

mới không cho rằng nụ cười của gã khó ưa.

Có điều tâm trạng muốn quay lại, muốn trốn tránh lại khiến tôi không

động được mảy may nào.

Ninh Phàm Kỳ không còn cách khác. Cuối cùng kéo tay tôi, mạnh dạn

dắt tôi tiếp tục đi về phía trước.

Tôi thật sự muốn la lớn kêu gã buông tay – con người từ trước tới nay

đều như thế đấy, nếu anh đang lúc phân vân không quyết định, được người
khác thúc đẩy một cái, anh ngược lại càng muốn trốn tránh hơn. Nhưng
cũng như khi phát hiện bản thân không cách nào thay đổi hiện thực được,
anh sẽ bắt đầu chấp nhận. Bởi vậy, tôi giãy dụa vài cái rồi không chống cự
nữa. Nhưng quan trọng là tôi sợ giãy dụa dữ quá, đánh động đến “nó” ở
phía trước, thế thì dở.

“Nó” cũng không lên lầu, vậy mà hóa ra đi thang máy xuống hầm

ngầm dưới ba tầng lầu! Một loạt chuyện ma thang máy không ngừng sinh
sôi trong đầu tôi, càng khiến tôi sợ hơn. Nhớ có chuyện tên kia đi thang
máy, lại phát hiện người bên cạnh trên cổ tay buộc sợi chỉ đỏ dùng cho
người chết (*), khiến tôi sởn hết cả gai óc. Suy nghĩ tông cửa chạy ra đã
xuất hiện một lần thì cứ dồn dập mãi. Có điều, còn chưa đợi tôi hành động,
Ninh Phàm Kỳ đã đẩy tôi một cái, động tác ra hiệu tôi.

(*): có truyện ma thế này: “Một vị bác sĩ nửa đêm về nhà. Cùng chung

thang máy là một y tá. Thang máy đi qua lầu một, xuống thẳng B3, cửa mở,
xuất hiện một cô bé nói muốn đi lên. Bác sĩ thấy vậy vội đóng cửa ngay, y
tá làm lạ hỏi vì sao không cho cô bé lên. Bác sĩ nói: ‘B3 là tầng chứa xác,
mỗi thi thể đều có đeo chỉ đỏ ở cổ tay, cô bé có…” Y tá nghe tới đây, duỗi
tay phải, cười hỏi: ‘Phải dây đỏ như vầy không?'”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.