QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 90

Chỉ thấy hai tay “nó” bụm một vốc nước, đưa đến bên miệng.

Tôi không khỏi trợn trừng hai mắt – dù không được cho biết, cũng biết

nước trong bể toàn độc!

Biết rất rõ ràng cách cửa không thể nghe được âm thanh gì, vậy mà tôi

lại nghe rành rành tiếng nước ọc ọc “nó” nuốt vào. Có lẽ nói đúng ra thì,
âm thanh kia đã khắc sẵn trong đầu, mà không phải thật sự nghe được.

Trời ạ!

Hiện nay mặc kệ là ai đang điều khiển thân thể lão Tứ, tôi xác định

“nó” thật sự muốn hại chết lão Tứ!

Tôi siết căng bàn tay đang nắm tay Ninh Phàm Kỳ, tim gan phèo phổi

muốn vọt tung ra ngoài. Ninh Phàm Kỳ dường như cũng phát hiện tình
trạng khác thường của tôi, lập tức lật tay nắm lại cổ tay tôi.

“Nó” uống nhiều ngụm, rồi đứng dậy. Hai chúng tôi cuống quýt co

người, ngồi thụp. Vậy nhưng xung quanh, không còn tiếng bước chân, mà
là… âm thanh đêm đó tôi nghe thấy, tiếng nước róc rách quen thuộc.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn về phía Ninh Phàm Kỳ, liền thấy gã gật đầu

khẳng định. Tôi hiểu ý lại từ từ đứng dậy.

Nhưng trong phạm vi tầm mắt tôi, lúc này đã mất dấu bóng đen kia.

Tôi nhíu mày, băn khoăn nhìn quanh, thình lình phát hiện bên trong bể một
đám người trắng nhách lại dư ra một bóng đen nổi bật.

Giật mình khi thấy “nó” trong bể, nhưng lại thấy hình ảnh phù hợp

như vậy. Giật mình là vì “nó” là bóng đen rành rành giữa một loạt bóng
trắng. Mà phù hợp lại là vì cho dù là tư thể hay cảm giác “nó” mang lại,
đều không khác gì với mấy cái xác trắng ởn xung quanh, hoàn toàn không
có không khí của sự sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.