QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 92

Chúng tôi lần này không dám dừng lại, một hơi từ tầng ngầm ba chạy

khỏi khu thí nghiệm, thở gấp chưa được mấy hơi, Ninh Phàm Kỳ lại tái mặt
lôi kéo tôi chạy tiếp. Nhưng mà chúng tôi còn chưa trở về ký túc xá, mà
chạy tới lùm cây ở con đường kế trường học, chui vào trong ngồi xổm.

“Nó” vẫn đi như vậy, nhưng sự sợ hãi của chúng tôi càng tăng. Đợi

“nó” đi xa, chúng tôi thật lâu vẫn chưa dám tới gần, chỉ vì “nó” còn trên
con đường trường dài đằng đẵng mà vệt nước còn chưa khô.

Rốt cục, “nó” biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.

“Ha…ha… hộc hộc…” Âm thanh thở dốc cuối cùng đè nén không

được nữa, tôi co quắp ngã xuống đất, toàn thân không còn chút sức lực nào,
giống như trống rỗng.

Chúng ta rốt cuộc đang làm gì chứ? Trong lòng tôi đột nhiên bộc lên

một câu như vậy. Đúng rồi, đi theo “nó” thì sao chứ? Ngoại trừ càng khiến
bản thân thêm hoảng sợ, tôi còn có thể làm được gì? Chứng minh lão Tứ
thật sự “mộng du”? – Tôi vậy mà còn không dám chạy lên xem mặt “nó”
đâu!

Tôi nhìn về phía Ninh Phàm Kỳ, phát hiện cả người gã so với tôi còn

không ổn hơn. Mồ hôi lạnh ngưng trên chóp mũi và lông mày, cũng không
thấy gã lau, sắc mặt hoàn toàn không còn chút máu, trắng như tờ giấy, vẻ
mặt vô cùng không yên. Nhìn tôi còn có hơi kinh hoảng,

“Này!” Tôi nhịn không được đưa chân đá gã, quát lên.

Gã giống như chợt sực tỉnh, giật mình quay đầu nhìn tôi, nét mặt trở

nên rất phức tạp. Tôi lúc này cũng chẳng rỗi mà phân tích ý nghĩa nét mặt
gã nữa.

Tôi giật mình, cúi đầu do dự, rồi lại ngẩng đầu kiên định, nhẹ nói một

câu mơ hồ, nhưng cũng đủ khiến người kia cùng hiểu – nếu quả thật như tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.