QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 98

liếc nhìn tôi một cái, không nói gì.

“Cậu biết rất rõ “nó” trở về chỗ đó, vậy mà còn muốn đi? Vừa nãy có

thể không phát hiện ra chúng ta, nhưng “nó” trở lại ký túc xá khẳng định
phát hiện cả hai không ở đó. Nếu chúng ta bây giờ trở về, cậu biết rõ “nó”
sẽ làm gì với chúng ta không? Hả?” Hiện tại, tôi đã coi “nó” như một tồn
tại rõ rệt rồi. Đồng thời cũng xác định, “nó” vừa rồi tuyệt đối không phải
lão Tứ Lý Thành.

Ninh Phàm Kỳ lại như cũ không nhúc nhích, thậm chí mắt cũng không

chớp một cái, mí mắt cũng không lên nửa điểm.

Có thể tôi tính tình hấp tấp, không chịu nổi gã ra vẻ huyền bí, có lẽ gã

không nhận ra tôi đi nhanh lên vài bước, dùng sức bắt lấy gã, buộc gã quay
mặt về phía tôi. Chỉ là nét mặt của gã lại khiến tôi, không, phải nói là cái
mặt không biểu cảm của gã lại khiến lửa giận tôi bốc cao:

“Cậu bình thường không phải nói nhiều lắm sao? Cậu không phải bảo

mình thông minh lắm sao? Tại sao hiện tại ngược lại không nói gì? Con mẹ
nó cậu có phải đàn ông không đấy?”

Ngay lúc tôi chuẩn bị công tác tư tưởng, chuẩn bị kêu lên tiếp, Ninh

Phàm Kỳ chỉ một câu khiến bao nhiêu năng lượng, cơn giận, “lời lẽ hùng
hồn” của tôi đánh tan tác.

“Lão Đại vẫn còn ở ký túc xá.”

Vốn đêm lặng không có gió, lúc này lại bắt đầu nổi lên. Những lời

này, tựa như một cái chìa khóa, đem đồ vật vốn bị dằn nén, thoáng ra lôi ra
ngoài. Thoảng theo gió nhiệt bức bối, lá cây trên đầu lay động, phát ra tiếng
xào xạc. Không khí cũng tại thời khắc nào rối ren.

Cổ họng tôi hiện tại hoàn toàn bị chẹn lại, ngay cả một tý âm thanh

vụn vỡ cũng không rò rỉ ra nổi. Tôi hoàn toàn không có cách nào phản bác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.