QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 99

Tôi hiểu rõ ý gã, gã muốn nói: lão Đại vẫn còn ở ký túc xá, nếu như

chúng ta không về, lão Đại rất có thể gặp nguy hiểm. Cho nên chúng ta
phải trở về, là phải!

Nhưng… nhưng cho dù chúng ta trở về thì sao nào? Như tôi đã nói,

nếu thật sự bị “nó” phát hiện, chúng tôi trở về chẳng phải chui đầu vô lưới
sao? Mọi chuyện đều chấm dứt!

Đúng vậy. Tôi ích kỷ đấy. Tôi thà rằng để Trần Hải chết cũng không

muốn bản thân chết! Tôi nhát gan, đồng ý đấy! – Tôi thật muốn lớn giọng
phát ra những lời này, song khi tôi nhìn mặt gã, tôi thật sự nói không được.

Là vì xấu hổ sao? Tôi tự giễu cười khổ.

Im lặng, lại im lặng.

Cứ như đã trải qua một thế kỷ vậy, cũng giống như chỉ trải qua vài

giây đồng hồ. Suy nghĩ hỗn loạn khiến tôi cũng chẳng biết đường nào mà
lần. Tôi hít sâu một hơi, khó khăn mở miệng, giọng đã khàn khàn đến nỗi
bản thân cũng phải kinh ngạc:

“Cậu có biết chúng ta trở về có thể chết không?”

Tôi biết rõ, thái độ tôi như vậy, không nghi ngờ gì nữa là chịu thua gã

rồi. Nhưng gã lại không lập tức đáp lại tôi, chỉ là dùng đôi mắt đầy thăm dò
nhìn tôi chăm chú, khiến tôi ngay cả ý nghĩ muốn cúi đầu nhìn xem trên
người mình có chỗ nào kỳ quặc không cũng đã có.

Cuối cùng, ngay lúc tôi muốn nổi điên, gã lại mở miệng an ủi:

“Tôi nghĩ… ‘nó’ đêm nay chắc giống đêm đó, chỉ là nằm ở chỗ Đông

Ngôn Huy thôi. Chắc không có việc gì đâu.”

Tôi không nói gì. Nếu như gã nói, mọi chuyện đều bình thường… í.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.