Phượng Thương đã định thông qua Phương Đồng truyền đi ý rằng không
muốn chạm mặt với Quang Hoa công tử . Hắn sợ chính mình không khống
chế nổi tâm tình, ra tay quá nặng, giết chết Quang Hoa công tử. Nhưng lại
không nghĩ tới, đối phương đã đến đây, hơn nữa tới nhanh như vậy. Xem
ra, vận mệnh đã quyết không để bọn họ không đối kháng!
“Đi!”
Lúc Phượng Thương bãi đất trống trước hàng rào, thấy dưới đất là một
đám hắc y nhân, đều là thủ hạ của hắn.
“Đau ——” những người này ôm cánh tay cùng chân, có người ôm
bụng, có người ôm đầu, đều lăn lộn trên mặt đất, xem ra đích thị đã ăn thiệt
thòi của Quang Hoa công tử.
“Chủ tử!” Vừa thấy Phượng Thương đi ra, những người trên mặt đất kia
tựa như nhìn thấy cứu tinh, nguyên một đám nước mắt lưng tròng, “Chủ tử,
thuộc hạ vô dụng, không ngăn được hắn!”
“Các ngươi lui ra —— “
Năng lực của người mình, Phượng Thương biết rất rõ, bây giờ lại bị đánh
ngã xuống đất, chật vật như vậy, vậy Quang Hoa công tử cũng có chút ít
năng lực. Bất quá, lại nói, nếu như hắn không có năng lực, có sao có thể
khiến cho Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai trở thành cửa hàng kiếm
tiền tốt nhất trên đại lục, không có năng lực, thì như thế nào có khả năng
hấp dẫn Mộ Dung Thất Thất…
“Ta đã tới, người của ta đâu?” Nhìn thấy nam tử một thân áo trắng, đeo
mặt nạ bằng bạc, câu nói đầu tiên Mộ Dung Thất Thất là hỏi người của Ma
vực.
Khi Mộ Dung Thất Thất dò xét Phượng Thương, Phượng Thương cũng
đang đánh giá nàng.